Chương 28: Thương Vị Vãn, mắt nhìn của cô kém thật đấy.

Lời nói của Trình Khuyết lập tức kéo Thương Vị Vãn về thực tại.

Trong tiệm ăn lẫn lộn mùi vị, cô vẫn ngửi thấy thoảng hương khói nhàn nhạt từ anh.

Anh ăn trứng cũng kén chọn, chỉ ăn lòng trắng, không đụng lòng đỏ.

Lòng đỏ tròn vo lăn trên đĩa xanh, dính nước tương, nhuộm màu loang lổ.

Mọi động tác của anh như quay chậm.

Thương Vị Vãn thu ánh mắt, nhìn bát hoành thánh còn ít, múc một chiếc cắn nhẹ, vị tôm tươi lan tỏa trong miệng, hơi nóng bốc lên che mờ mặt cô, không thấy Trình Khuyết, cô cũng không bị anh nhìn thấy.

Cô trấn tĩnh, khẽ cười, giọng trầm: "Không có trái tim thì sống kiểu gì?"

Ăn xong chiếc hoành thánh, cô đặt thìa xuống.

Thìa sứ chạm mép bát, vang tiếng trong trẻo, cô lấy tờ giấy lau chậm rãi: "Lần đầu tôi được nghe kỳ tích y học thế này đấy."

Cô cố tình hiểu sai ý anh, khi Trình Khuyết nhíu mày định nói, cô tiếp lời: "Yên tâm đi, anh Trình, tôi cũng không phải kiểu phụ nữ thấy đàn ông bóc trứng là yêu đâu."

Cô nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm.

Không thể phủ nhận, gương mặt Trình Khuyết là tác phẩm điêu khắc tuyệt mỹ của tạo hóa.

Phóng túng, phong lưu, kiêu ngạo bất kham, những từ này dễ dàng gắn với anh, nhưng không khiến người ta chán ghét.

Như thể anh sinh ra để thế.

Nhưng dưới vẻ ngoài đó, ẩn giấu sự tàn nhẫn khó nhận ra.

Như tối qua.

Công tử quyền quý ở Vân Kinh, giơ tay hô phong, cúi đầu hoán vũ.

Dù ngồi cùng cô trong tiệm ăn sáng rẻ tiền, anh vẫn lạc lõng.

Có lẽ ai đó sẽ cảm động, một công tử như anh chịu hạ mình vào tiệm rẻ tiền, thậm chí chu đáo chọn nơi này vì khả năng tài chính của cô.

Cô gái mười tám tuổi thấy cảnh này chắc trái tim mềm nhũn, chỉ một khoảnh khắc đã đủ yêu Trình Khuyết.

Nhưng Thương Vị Vãn hai mươi tám tuổi.

Cô thấy quá nhiều đàn ông khi yêu thì hạ mình, nhưng khi hết yêu thì vứt bỏ như giày rách.

Nhất là những công tử giàu có như họ.

Khi một người phụ nữ còn mới mẻ, họ làm được mọi thứ.

Đừng nói đến tiệm ăn sáng rẻ tiền, đi đâu cũng được.

Miễn không chạm giới hạn, như về ra mắt gia đình hay công khai.

Thương Vị Vãn chỉ chìm trong ảo tưởng tự dệt của mình một khoảng ngắn ngủi.

Nhất là khi tối qua anh đứng sau cô, kiên định nói: "Cô muốn làm gì cũng được, hậu quả tôi gánh."

Lần đầu, có người chống lưng cho cô.

Nên vô tình chạm vào cảm xúc mềm yếu nhất, khiến cô tự dệt nên ảo tưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!