Chương 27: “Cô biết đấy, đừng động lòng với tôi.”

Trình Khuyết lấy một dải lụa phủ lên đôi mắt của cô, còn buộc thêm một chiếc nơ bướm.

Dải lụa màu xanh sương mù, chất liệu mỏng nhẹ, nên không hoàn toàn che khuất ánh sáng trước mắt.

Thương Vị Vãn mở mắt, hơi nước mờ mịt trong mắt bị dải lụa ngăn cách, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Trình Khuyết.

Rõ ràng là đang ở trong một không gian quen thuộc, nhưng mọi thứ xung quanh bỗng trở nên xa lạ.

Thương Vị Vãn căng thẳng nuốt nước bọt: "Anh buộc cái gì lên mắt tôi thế?"

"Coi như tôi không thấy được cô." Trình Khuyết nói, khẽ hôn lên bên cổ cô. "Muốn khóc thế nào thì khóc."

Thương Vị Vãn đưa tay sờ dải lụa. "Cái này lấy ở đâu ra?"

"Tôi lấy trên ghế sofa của cô." Trình Khuyết đáp.

Nghe vậy, Thương Vị Vãn lập tức nhận ra dải lụa phủ trên mắt chính là dải lụa cô dùng để buộc hộp quà.

Cô không quen với cách này, đặc biệt là khi cô biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Lời nói của Trình Khuyết khiến nước mắt cô như bị ép lùi đi một nửa, nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn, ngón tay vô thức khẽ co lại.

Cô có thể để bản thân buông thả vui vẻ cùng Trình Khuyết, nhưng không phải theo cách này.

Cô định đưa tay tháo dải lụa, nhưng tay còn chưa kịp vươn ra đã bị Trình Khuyết giữ lại.

Ngón tay Trình Khuyết xoa nhẹ cổ tay cô, giọng trầm khàn: "Trông đẹp lắm."

Sau đó, Thương Vị Vãn hoàn toàn chìm vào bóng tối mờ ảo.

Trong ánh sáng mờ nhạt, làn da của Thương Vị Vãn bị anh từng chút xâm chiếm, nỗi sợ hãi nhanh chóng tan biến.

Thay vào đó là sự rung động, là cảm giác mệt mỏi trôi nổi theo từng đợt sóng.

Tựa như một con sóng, mãi mãi cuộn trào, nhưng chẳng bao giờ được cập bờ.

Đêm dài đằng đẵng, ánh trăng vàng nhạt, lay động theo cơn gió.

Tiếng khóc của Thương Vị Vãn bị xáo trộn đến tan nát, chỉ còn lại những tiếng nức nở.

Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên trong phòng.

Thương Vị Vãn cảm giác như bị nhốt trong một chiếc lồng kính, tiếng chuông nghe mơ hồ, như vọng từ ngoài không gian xa xôi, nhưng vẫn lọt vào tai cô.

Thật ồn ào.

Không thể chịu nổi, Thương Vị Vãn đưa tay mò mẫm bên cạnh giường, nhưng chỉ chạm vào làn da mát lạnh.

Bất chợt, cô giật mình tỉnh giấc.

Cùng lúc đó, tiếng chuông cũng ngừng hẳn.

Thương Vị Vãn nhìn khung cảnh trước mắt: người đàn ông bên cạnh chỉ mặc một chiếc q**n l*t, nửa thân trên để trần trong không khí, phần th*n d*** từ eo trở xuống được che bởi chăn, đan xen với chân cô, còn cô đang gối đầu lên cánh tay của anh.

Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua khe rèm, xuyên qua kính cửa sổ, chiếu vào phòng, mơ hồ thấy bên ngoài trời đã sáng rõ.

Cơn buồn ngủ tan biến hoàn toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!