Chương 20: “Cô Thương không hiểu sao?”

Gió hè nóng bức khẽ lùa qua, hơi nóng thoáng chốc xâm nhập vào trong xe, va chạm với luồng khí lạnh buốt từ điều hòa.

Sức mạnh ấy giao tranh, nhất thời không phân thắng bại.

Giống như Thương Vị Vãn và Trình Khuyết lúc này.

Để giữ tỉnh táo, Thương Vị Vãn mở điều hòa trong xe rất lạnh.

Khi hơi nóng trùm lên cơ thể, cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng điều khiến cô khó chịu hơn là thái độ của Trình Khuyết.

Cô ngồi trên ghế, ánh mắt thẳng thắn chạm vào ánh nhìn của anh.

Trình Khuyết đưa tay định kéo cô xuống xe, nhưng Thương Vị Vãn vẫn không nhúc nhích.

"Xuống xe." Trình Khuyết gọi cô.

Thương Vị Vãn khẽ nhíu mày, vẫn không nói một lời.

"Não bị đốt cháy rồi à?" Trình Khuyết sờ tay lên trán cô, đầy mồ hôi nóng ẩm, ngay cả chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi, đôi môi thường ngày đỏ thắm giờ trắng bệch như phủ một lớp giấy.

Trình Khuyết xoay lòng bàn tay cho cô xem, dùng giọng bất đắc dĩ nhất để nói lời trách móc: "Sốt thành thế này còn lái xe, cô không cần mạng nữa à?"

Thương Vị Vãn khẽ nhắm mắt, rồi chậm rãi mở ra, lấy lại chút tỉnh táo.

"Anh Trình." Thương Vị Vãn bất ngờ cất giọng lạnh lùng, khách sáo mà xa cách gọi anh.

Trình Khuyết khựng lại, vô thức lùi nửa bước, đồng thời rút tay về.

Bỗng nhận ra mình vừa mất kiểm soát.

Ngày thường, gặp ai bị bệnh, đưa đến bệnh viện là xong.

Ai mà chẳng ăn ngũ cốc, làm sao không bệnh được?

Cũng chưa từng để tâm chuyện ai ốm đau.

Hơn nữa, đám bạn thích chơi bời quanh anh, ba ngày hai bữa chẳng biết vì chuyện gì mà bị thương, họ thường tụ tập trò chuyện, thậm chí còn lấy bệnh tật ra đùa.

Lúc này, anh lại có chút căng thẳng.

Nhất là khi Thương Vị Vãn càng im lặng, càng bình tĩnh, càng xem chuyện này không quan trọng, anh càng thêm bồn chồn.

Nhưng kỳ lạ thay, giọng nói lạnh lùng của Thương Vị Vãn lại đè nén cảm xúc nóng nảy của của anh lại.

Tuy nhiên, anh vẫn đứng yên, nhìn cô ngồi vững chãi trong xe, giọng trầm xuống: "Sao thế?"

"Không cần chửi thề cũng có thể giải quyết vấn đề mà." Thương Vị Vãn thong thả nói: "Những lời chửi thề của anh nghe không hay đâu."

Trình Khuyết sững sờ: "Tôi chửi thề lúc nào?"

"Vừa nãy." Thương Vị Vãn từng chữ từng câu lặp lại lời anh: " Mẹ kiếp, cô sốt cao thế này mà không biết à?"

Trình Khuyết: "…"

Thương Vị Vãn ngay cả khi chửi người cũng không chút dao động, cách ngắt câu giống hệt anh.

Giọng điệu bình tĩnh mà nghiêm túc, nhất là khi sốt, mắt cô mờ sương, thoáng chút đáng thương, nhưng không để lộ sự yếu đuối với bất kỳ ai, ngược lại che giấu cảm xúc kín kẽ, trông như không gì lay chuyển nổi.

Trình Khuyết không để ý, anh thường xuyên ở "Nguyện", giao thiệp với đủ loại người, lúc gấp gáp khó tránh nói lời th* t*c.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!