Cũng không biết là đang giận dỗi với ai.
Thương Vị Vãn không trả lời tin nhắn của Trình Khuyết, nhưng lại thay quần áo và rời khỏi khách sạn.
Những đám mây đen đè thấp, cơn mưa như trút nước kéo dài đã lâu mà vẫn chưa ngớt, hơi nước mịt mù bao phủ thành phố rực rỡ phồn hoa trong làn sương mờ.
Khách sạn Minh Quý, biểu tượng của khu Tĩnh Thủy, với logo như vươn lên tận mây, lúc này vẫn lấp lánh sáng rực.
Hai giờ sáng, hàng đợi gọi taxi đã xếp tới số bảy mươi mấy.
Ngày trước từng có người đùa rằng, cuộc sống về đêm ở Vân Kinh kéo dài tới sáu giờ sáng.
Hai giờ sáng chỉ mới là khởi đầu của đời sống về đêm.
Thương Vị Vãn xem ra vẫn còn may mắn, vừa tới cửa đại sảnh, chiếc taxi đã đến lượt.
Những hạt mưa to như hạt đậu đập rầm rầm vào kính chắn gió, cần gạt nước hoạt động tới mức như sắp bốc lửa, nhưng tầm nhìn vẫn mơ hồ.
Trên đường kẹt xe một lúc lâu, tin nhắn của Chu Duyệt Tề liên tục gửi tới.
[Đi tới đâu rồi? Em chán muốn chết. QAQ]
[Gửi định vị cho em đi, để em bảo anh trai tới đón chị luôn.]
Thương Vị Vãn còn hơi buồn ngủ, nhưng vừa thấy tin nhắn của Chu Duyệt Tề, lập tức trả lời: [Không cần, chị tới ngay đây.]
Nửa tiếng sau, taxi dừng trước cửa "Nguyện".
Chắc vì cô nhắm mắt nghỉ ngơi ngay sau khi lên xe, tài xế suốt đường đi rất yên lặng.
Tới nơi, cô lịch sự cảm ơn, không ngờ lại khiến bác tài xế chịu mở miệng. "Cô gái, cần ô không? Hàng ghế sau có ô, hai mươi tệ một chiếc, tự lấy nhé."
Mưa càng lúc càng to, Thương Vị Vãn không mang ô.
Nhưng cô liếc nhìn chiếc ô trong suốt dựng ở góc cửa xe bên kia, loại này ngoài đường bình thường chỉ bán mười tệ.
"Không cần." Thương Vị Vãn nói rồi định mở cửa xe, nhưng lại nghe bác tài hỏi: "Giờ này cô tới chỗ này làm gì?"
Giọng nói cố ý thêm âm "er" (âm đuôi "er" – cách nói đặc trưng của phương ngữ Bắc Kinh, nhưng ở đây nghe gượng gạo) để lộ rõ ông không phải người Vân Kinh bản địa.
Nhưng ông vẫn mang một cảm giác tự mãn khó hiểu.
Ông cười, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc bên cạnh, qua gương chiếu hậu quan sát Thương Vị Vãn, ánh mắt lộ ra vài phần khinh miệt: "Nói thật nhé, cô trông cũng xinh đẹp đấy, nhưng chỗ này đầy rẫy gái đẹp. Cô có vé vào cửa chỗ này không? Nghe nói đám công tử nhà giàu ở đây một tối tiêu cả vài triệu, chỗ này nổi tiếng là hang tiêu vàng đấy."
Chỉ thiếu điều nói thẳng rằng Thương Vị Vãn dựa vào nhan sắc để câu đại gia.
Thương Vị Vãn cau mày: "Tới tìm bạn."
Không đợi ông ta nói thêm, cô đẩy cửa bước xuống xe, chiếc túi LV kiểu cổ điển đã hơi sờn được cô dùng tạm làm vật che mưa, chạy nhanh vài bước mới tới được cửa.
Dù vậy, nước bắn lên từ mặt đất vẫn làm ướt bắp chân và mắt cá chân cô.
"Nguyện" là một quán bar, nhưng vẻ ngoài rất kín đáo.
Mấy dải đèn vàng quấn thành chữ "Nguyện", cửa xoay trông giản dị, bước vào bên trái là quầy lễ tân, còn phía trước là một hành lang sáng rực ánh đèn.
Con đường tối tăm bên ngoài được chiếu sáng rực rỡ.
Lối vào bãi đỗ xe ngầm nằm ở phía bên kia, đó mới là lối vào xa hoa nhất của "Nguyện".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!