Trình Khuyết phớt lờ tiếng ồn ào xung quanh, cúp máy xong khóe môi khẽ nhếch, nhưng nhanh chóng đè nén xuống.
Uống rượu vào, đôi mắt đào hoa đầy tình ý của anh phủ một tầng sương mù, nhìn con chó cũng có tình ý sâu đậm. Chẳng biết phải là người phụ nữ thế nào mới lọt vào mắt anh, được anh cưng chiều lên tận trời.
Cô gái bên cạnh bị cuốn hút, chẳng màng anh đang mặt lạnh, tiến lại gần, giọng ngọt ngào: "Anh Trình, tối nay đi luôn không? Lầu trên có phòng nghỉ đấy~" Giọng cô ta uyển chuyển, vừa vặn, đúng mực.
Trình Khuyết nhíu mày, liếc cô ta một cái. Cô nàng trông còn trẻ, như chưa tốt nghiệp. Không giống những cô gái lăn lộn chốn phong nguyệt. Khi nói, âm cuối còn run run, đầu ngón tay trắng ngần cũng đang rung.
"Năm mấy rồi?" Trình Khuyết tâm trạng tốt, hỏi một câu.
Cô gái ngượng ngùng: "Năm ba."
"Trường nào?" Trình Khuyết hỏi tiếp.
Cô gái khựng lại: "Học viện Kiểm toán Vân Kinh."
Trình Khuyết nhìn cô một lúc. Như một chú thỏ trắng, trông vô hại.
Khi cô gái tưởng mình có cơ hội qua đêm với người đàn ông tuấn tú này, anh đột nhiên cảm thán: "Làm gì không tốt, lại đến chỗ này." Nhưng chẳng buồn nghe cô trả lời.
Trên đời có bao con đường khó đi, anh chẳng quản nổi. Ngón tay thon dài xoay chiếc bật lửa, nhét vào túi, đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Nghiêu mắt tinh, lập tức phát hiện: "Trình Nhị, đi đâu thế?"
"Nhà vệ sinh."
Trình Khuyết đã đến cửa: "Đi tiểu. Mày đi không?"
Tô Nghiêu: "…"
"Mày uống say là y như dã nhân." Tô Nghiêu chửi: "Vợ mày không đến đón à?"
"Vớ vấn". Trình Khuyết mở cửa, tiếng ồn trong phòng hòa lẫn với hành lang tĩnh lặng. "Tao cưới vợ hồi nào?" Trình Khuyết chửi lại.
Tô Nghiêu cười lớn: "Thế là bạn gái mới câu được."
Trình Khuyết chẳng phản bác, đi vệ sinh trước. Rửa tay kỹ càng xong mới ra ngoài.
Kim Tước là nơi lý tưởng để bàn chuyện làm ăn ở Vân Kinh, dù đã hơn hai giờ sáng, xe sang vẫn tấp nập, từng tốp doanh nhân ăn mặc chỉn chu bước ra, vest thẳng tắp, ra vẻ đạo mạo.
Trình Khuyết đứng cạnh cột đèn mạ vàng, châm điếu thuốc, đốm lửa đỏ lập lòe. Vị đắng của nicotine lan tỏa trong miệng, gió đêm thổi qua, đầu óc tỉnh táo hơn. Gọi cú điện thoại đó vì gì nhỉ? Chắc là do Trình thiếu gia chưa từng bị phụ nữ phớt lờ thế này.
Anh say khướt giữa đám đông náo nhiệt, như một hồn ma cô độc. Nhưng cô ấy lại có thể yên giấc. Không công bằng. Thế nên, như bị ma xui quỷ khiến, anh muốn đánh thức cô.
Thương Vị Vãn ngậm một viên kẹo bạc hà cho tỉnh, lái chiếc xe mười vạn đến trước cổng Kim Tước lộng lẫy. Cô chẳng cần lái vào trong, chỉ liếc mắt đã thấy Trình Khuyết. Anh cà lơ phất phơ đứng cạnh cột đèn hút thuốc, nhưng lâu mới rít một hơi, phần lớn để gió đốt cháy.
Thương Vị Vãn chẳng hiểu anh phát điên gì, nhưng vẫn cam chịu đến đón. Dù sao tối qua cô thất hẹn trước. Cô lái xe đến nhưng không xuống xa, chỉ mở khóa cửa ghế phụ, bấm còi một tiếng, như một tài xế thay thế chuẩn chỉnh.
Chiếc xe trắng rẻ tiền nhấp nháy đèn khẩn cấp trong bóng tối, lạc lõng giữa nơi xa hoa này. Nhưng thật hiếm thấy, Trình Khuyết lại dập thuốc, mở cửa, cúi người đối diện gương mặt mộc của Thương Vị Vãn. Khi không trang điểm, gương mặt cô rất dễ đánh lừa, ai nhìn cũng tưởng nữ sinh ngoài hai mươi.
"Lên không?" Thương Vị Vãn sốt ruột thúc.
Trình Khuyết cúi người, ngồi vào ghế phụ, đóng cửa. Không gian chật hẹp lập tức bị mùi thuốc lá xâm chiếm, hòa với gió nóng ẩm, dù điều hòa trong xe bật, vẫn bất ngờ xộc vào mũi Thương Vị Vãn.
"Dây an toàn." Cô nhắc.
Trình Khuyết kéo dây, nhưng không tìm được chỗ cài. Thương Vị Vãn nhìn anh, bất đắc dĩ nghiêng người cài giúp. Khi khóa dây an toàn kêu tách, cô đột nhiên ngã vào lòng Trình Khuyết. Đầu cô áp vào ngực anh, nghe nhịp tim đập thình thịch. Không quá dồn dập.
Trong xe vẫn phát một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng. *[I won"t see you tonight so I can keep from going insane]* (Tôi không gặp em tối nay để khỏi phát điên )
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!