Chương 107: Ngoại truyện 32 - Thương Tình từng nghĩ mình đã gặp được sự cứu rỗi.

Ngày ấy, cơn mưa thật dai dẳng, Thương Tình bước chân vào màn mưa, nhưng trên đầu bỗng xuất hiện một chiếc ô.

Khung ô màu bạc sáng bóng, bàn tay Lục Phong Vũ nhìn qua đã biết chưa từng làm việc nặng, trắng trẻo sạch sẽ, anh nhét chiếc ô vào tay Thương Tình.

Họ lặng lẽ nhìn nhau rất lâu, rồi Lục Phong Vũ xoay người chạy vào mưa, trong không khí ẩm ướt của mùa mưa dầm, chạy xa dần.

Tuần sau, Thương Tình lại đến hiệu sách ấy, cô chọn lựa nửa ngày, cuối cùng mua một cuốn Bạch Dạ Hành.

Cô nhìn quanh hiệu sách, giả vờ vô tình lướt qua từng góc, nhưng không thấy bóng dáng mà cô mong đợi.

Kỳ vọng tan biến, nhưng cô chẳng hề thất vọng.

Đây có lẽ là kết cục cô đã tưởng tượng ra.

Thương Tình thanh toán ở quầy, rồi cho cuốn sách còn bọc nhựa vào túi vải, chuẩn bị rời khỏi hiệu sách.

Kết quả vừa xoay người đã thấy Lục Phong Vũ đứng đó.

Cô khẽ gật đầu với anh, rồi lướt qua bên cạnh, ngửi thấy mùi xà phòng nhè nhẹ trên người anh, khác hẳn với những người như họ, luôn mang theo mùi đặc trưng không thể tẩy sạch từ dây chuyền nhà máy.

Thương Tình không thể miêu tả chính xác mùi ấy, hơi giống mùi đất bẩn bị lật lên sau cơn mưa, hòa lẫn với mùi khói thuốc và rượu đậm đà bám vào quần áo, dù có dùng xà phòng thế nào cũng không tẩy nổi.

Hoàn toàn khác với mùi xà phòng sạch sẽ trên người anh.

Nhưng vừa đi qua anh, cô nghe thấy anh "ực" nuốt nước bọt, rồi hơi căng thẳng nói: "Thật trùng hợp."

Thương Tình dừng bước: "Trùng hợp thật."

Nhưng sau này Thương Tình mới biết, mỗi ngày trong tuần đó, Lục Phong Vũ đều đến hiệu sách, hễ rảnh rỗi là đến.

Anh nói ở hiệu sách, anh đã đọc hết tản văn của Dư Quang Trung và Quý Hâm Lâm, thậm chí đọc được một nửa tản văn của Chu Quang Tiềm.

Nếu Thương Tình không xuất hiện, có lẽ anh đã trở thành một nhà văn học.

Thực ra anh vừa tốt nghiệp, thi đậu làm giáo viên toán ở trường trung học số bảy, ngay đối diện hiệu sách.

Họ trao đổi thông tin liên lạc, Lục Phong Vũ sẽ nhắn tin cho cô, hỏi về cuộc sống thường ngày.

Thỉnh thoảng rủ cô đi ăn, mỗi lần Lục Phong Vũ đều chủ động thanh toán.

Nhưng Thương Tình sẽ nhìn hóa đơn, ghi nhớ tổng số chia đôi, rồi chuyển khoản phần của mình cho Lục Phong Vũ.

Cô đưa tiền mặt, Lục Phong Vũ không nhận, Thương Tình bèn bướng bỉnh đứng trước mặt anh, im lặng nhìn chằm chằm.

Sau này Lục Phong Vũ hỏi cô: "Sao cứ nhất định phải sòng phẳng với tôi?"

"Vì kiếm tiền rất khó." Thương Tình nói: "Tiền cũng rất quan trọng."

Lục Phong Vũ không hiểu: "Nhưng tôi sẵn lòng chi tiền cho cô."

"Tôi không muốn." Thương Tình nói: "Anh không có nghĩa vụ chi tiền cho tôi."

Ngay cả bố mẹ cô cũng không sẵn lòng chi tiền cho cô vô điều kiện.

Họ chỉ xem cô và em gái như một khoản đầu tư.

Lục Phong Vũ im lặng rất lâu, rồi hỏi cô: "Vậy cô có muốn cho tôi cái nghĩa vụ đó không? Làm bạn gái tôi."

Thương Tình ngỡ ngàng, tuy cô và Lục Phong Vũ đã gặp nhau vài lần, ăn vài bữa cơm, cô cũng có thiện cảm với anh, thỉnh thoảng trước khi ngủ cũng lén nghĩ về chuyện yêu đương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!