Chương 10: Bao nhiêu tiền tôi chuyển.

Đêm đen như mực đổ, hai bên bờ sông nhân tạo điểm xuyết những dải đèn vàng, tựa như muôn vàn vì sao rơi xuống nước, gió mang theo hơi lạnh lùa qua.

Thương Vị Vãn bất giác rùng mình, cánh tay nổi lên một lớp da gà mịn.

Chiếc siêu xe đen bóng đắt tiền đỗ bên đường, người đàn ông xoay chiếc bật lửa kim loại trong tay, những ngón tay thon dài điều khiển bật lửa điêu luyện.

Như thể đang đùa giỡn lòng người.

"Đây là…" Cung Trình kịp thời lên tiếng, hơi ngỡ ngàng nhìn cô.

Thương Vị Vãn bặm môi: "Một người bạn."

Cung Trình biết Thương Vị Vãn quen những người giàu có, huống chi làm trong ngành tài chính, quen người có tiền là chuyện bình thường.

Nhưng Cung Trình cảm thấy ánh mắt người đàn ông kia nhìn mình mang một sự xâm lược khó tả.

"Thương Vị Vãn." Trình Khuyết lại gọi cô, nhưng chỉ liếc qua bằng đôi mắt nhàn nhạt.

Không nói gì thêm, nhưng âm cuối nặng hơn.

Thương Vị Vãn vốn là người ăn mềm không ăn cứng, nghe vậy liền cau mày: "Không đi sao."

Không thấy cô đang nói chuyện với bạn sao?

Hơn nữa, cô đã nói không đi.

Nếu nói tâm trạng tệ hại khi nhận điện thoại từ Cổ Thúy là 50, thì việc bị Chu Lãng nghe được khiến độ tệ hại tăng lên 80, giờ gặp Trình Khuyết và bị ra lệnh bằng giọng điệu đó.

Độ tệ hại đã vọt lên 100.

Tệ hết chỗ nói.

Cuộc đời thối nát này.

Chiếc siêu xe nổi bật đến mức người qua đường đều muốn dừng lại chụp ảnh, nhất là trước xe còn có một người đàn ông ph*ng đ*ng bất kham, vô cùng đẹp trai, từ chiều cao đến tư thế đều như người mẫu nam.

Không biết còn tưởng đang quay phim truyền hình.

Thương Vị Vãn không muốn mình cũng bị liệt vào chủ đề bàn tán của người qua đường, phớt lờ ánh mắt mang chút đe dọa của Trình Khuyết, quay sang gọi Cung Trình: "Đi thôi."

Giọng trong trẻo, như băng tuyết vùng cực địa.

Cung Trình ngẩn ra, nhưng nhanh chóng theo bước cô.

Trình Khuyết không đuổi theo.

Anh chỉ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Thương Vị Vãn, chiếc bật lửa S.T. Dupont mạ vàng trong tay phát ra âm thanh kim loại trầm đục.

Mở ra, đóng lại, đóng lại, mở ra.

Giữa màn đêm đen như mực, đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn chằm chằm, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.

Trình Khuyết lấy một hộp thuốc từ túi quần tây, ngậm điếu thuốc, rít một hơi, khói mờ tỏa trước mắt.

Làm con đường Thương Vị Vãn rời đi trở nên mờ mịt.

Điếu thuốc hút được nửa, trong miệng hơi đắng.

Trình Khuyết dập thuốc, ném nửa điếu còn lại vào thùng rác, vung tay xua mùi khói trên người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!