Một giờ sáng, khách sạn Minh Quý.
Là khách sạn có tiêu chuẩn cao nhất tại thành phố Vân Kinh, nệm giường sử dụng thương hiệu nổi tiếng của Đức là Vission, giá khởi điểm hai vạn đô la Mỹ, theo lý thì ngủ trên đó hẳn phải rất thoải mái, nhưng Thương Vị Vãn lại ngủ không được yên giấc.
Đặc biệt là khi chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên.
"Zzz—zzz—"
Điện thoại khẽ rung, dù được đặt trên tủ đầu giường làm bằng thủy tinh cao cấp nhưng cảm giác điện thoại rung vẫn khiến người ta phiền lòng.
Huống chi còn ánh sáng từ màn hình điện thoại lóe lên, sáng đến chói mắt.
Thương Vị Vãn nhắm mắt cầm điện thoại lên, trượt để nhận cuộc gọi, vừa đặt lên tai định hỏi là ai thì đã nghe người ở đầu bên kia gào to: "Trình Nhị, lại đang ngâm mình trong chốn dịu dàng* nào thế hả? Thiếu một người, mau tới đây."
Chốn dịu dàng*: cách nói ẩn dụ, ám chỉ nơi hưởng lạc hoặc bên cạnh mỹ nhân.
Tiếng ồn ào trong điện thoại vang lên, âm thanh "đùng đùng đoàng đoàng" dễ dàng lấn át giọng người ta, kéo Thương Vị Vãn ra khỏi cơn buồn ngủ.
Tiếp theo là tiếng cười đùa của một đám người.
"Quấy rầy chuyện tốt của Trình Nhị, nếu làm cậu ấy hỏng việc thì coi chừng Trình Nhị xử chết mày."
"Bật loa ngoài đi, xem thử Trình Nhị có đang bận "làm việc" không."
"…"
Toàn là giọng đàn ông trẻ trung, tràn đầy sức sống, đùa giỡn kiểu th* t*c một cách thuần thục.
Trong lúc nói chuyện còn xen lẫn giọng nữ lẳng lơ, nũng nịu trêu đùa.
Thương Vị Vãn liếc nhìn màn hình: Tô Nghiêu.
Cô chưa từng gặp, nhưng đã nghe nói.
Con trai út của tập đoàn ngoại thương Cách Thụy, thích chơi bời, thích cờ bạc, trên sòng bài một đêm thua vài triệu là chuyện thường.
Sự ngại ngùng khi nhận nhầm điện thoại khiến cô vô thức nín thở, đặt điện thoại xuống chiếc gối bên cạnh.
Nào ngờ trong không gian yên tĩnh, giọng nói của đối phương vẫn truyền đến tai cô một cách rõ ràng: "Mẹ kiếp, mày lại cặp với cô nàng nào mà ngay cả sòng bạc cũng không thèm ngó tới nữa hả?"
Tiếng động đánh thức người đàn ông đang ngủ say, anh bật loa ngoài điện thoại."Chuyện gì?"
Giọng nói vừa tỉnh giấc còn hơi khàn, càng thêm trầm thấp.
"Tới sòng của mày chơi bài đây." Tô Nghiêu nói: "Giờ này mày chạy đi đâu rồi?"
Vốn là công tử lớn lên ở Vân Kinh, khi nói chuyện mang đậm giọng Bắc Kinh chuẩn.
"Cứ chơi đi." Người đàn ông ngồi dậy, chăn trượt xuống chân, để lộ phần thân trên rắn chắc.
Dù đã nhìn nhiều lần, Thương Vị Vãn vẫn không khỏi bị thu hút ánh nhìn.
Vóc dáng quả thực rất đẹp.
Nơi cần săn chắc thì săn chắc, nhưng không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn.
Đường nét cánh tay mượt mà, trông như một bức tranh công bút được trau chuốt tỉ mỉ, nhìn từ bên hông, có thể thấy đường xương quai hàm ưu tú của anh, tựa như được điêu khắc cẩn thận.
Sống mũi cao, mũi thẳng tắp tự nhiên, đôi mắt dài và sâu, vừa tỉnh giấc nên mang theo vài phần lười biếng, ngay cả khi nói chuyện cũng tỏ ra thờ ơ: "Bận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!