"A a a a a…" Một tiếng hét chói tai đánh vỡ buổi sáng yên bình ở Di Hiên cung.
"Lớn giọng la hét thế còn gì là thể thống." Tiêu hậu nghiêm giọng quát.
"Nương nương tha tội. Vì điện hạ… điện hạ…" Cung nữ Ngọc Châu đang hốt hoảng chạy đến liền bối rối giải thích.
"Sao? Nguyệt nhi lại làm gì nữa đây?" Nghe vậy, Tiêu Lâm vội vàng đi đến phòng Hàn Nguyệt.
Vừa bước vào phòng, Tiêu Lâm lặng đi vì sợ hãi. Nàng không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt nàng. "Trời ơi, Hàn Nguyệt!!! Con… con…" Tiêu Lâm không biết nên nói gì nữa.
Lúc này trong phòng Hàn Nguyệt, tóc tai vương vãi đầy sàn. Một đầu tóc đen mềm mượt dài ngang vai giờ đã giống như đồng cỏ bị một bầy châu chấu ghé thăm. Mà thủ phạm lúc này đang đứng trước gương, tay lăm lăm cây kéo chuẩn bị làm cho thảm cảnh trên đầu càng thêm trầm trọng.
"Hàn Nguyệt!!!" Tiêu Lâm vội bước tới, đoạt lấy cây kéo trong tay con nàng.
"Vì sao lại cắt tóc? Tóc da thân thể, cha mẹ sinh ra*. Sao con có thể tùy tiện cắt tóc được? Lại còn… lại còn cắt thành thế này. Tiêu Lâm nhìn cái đầu lởm chởm như cỏ dại, dài ngắn không đều, khóc không ra nước mắt. Lại nhìn vụn tóc dính đầy người con nàng, Tiêu Lâm không cần đoán cũng biết, lát nữa "giông tố" thể nào cũng kéo tới.
"Lần trước thấy cung nữ xỏ lỗ tai, con đã ép người ta xỏ cho con, làm hại cung nữ đó bị hoàng thượng phạt đánh 20 trượng. Lần này thì là vì cái gì?"
Ba tháng trước, Hàn Nguyệt ở ngoài Di Hiên cung phơi nắng. Một canh giờ sau trở về thì trên tai đã thêm một cái lỗ. Lý do là "chưa bao giờ xỏ, thử xem sao". Hoàng thượng vì việc này mà nổi trận lôi đình, sai người đánh cung nữ đã xỏ lỗ tai cho Hàn Nguyệt 20 trượng. Nếu không có Tiêu Lâm hết lời van xin thì e rằng cô cung nữ kia đã mất mạng rồi. Nàng tưởng rằng, hoàng thượng thể nào cũng sẽ trừng phạt Hàn Nguyệt.
Nhưng mấy ngày sau, Người lại phái người đem đến một chiếc hoa tai bằng hắc lưu ly, nói, đằng nào thì cũng đã xỏ rồi, bỏ không thì phí công Nguyệt nhi chịu đau.
"Quá dài, phiền toái, bất tiện." Hàn Nguyệt trầm tĩnh nói. Mớ tóc này thường xuyên gây cản trở khi nó luyện tập thể lực, buộc lên thì vẫn cảm thấy vướng víu, thà cắt ngắn như ở Thiên triều cho gọn.
Nhìn Hàn Nguyệt chẳng có chút ăn năn hối lỗi nào cả, Tiêu Lâm ôm đầu than vãn. "Chỉ vì thế thôi mà con biến tóc mình thành như thế này à? Nếu thấy vướng víu thì bảo Ngọc Châu buộc lên là xong, cần gì phải cắt chứ? Chẳng lẽ con không biết không thể tùy tiện cắt tóc sao?"
"Bất tiện". Hàn Nguyệt vẫn ương ngạnh không chịu nhận lỗi. "Thế này mới tiện." Chỉ vào đầu nó bây giờ.
Tiêu Lâm chẳng biết nói gì nữa. Nàng đột nhiên cảm thấy, Hàn Nguyệt lúc chưa khôi phục mới đáng yêu làm sao. Nhưng bây giờ, con nàng không làm thì thôi, đã làm thì luôn khiến người ta kinh hãi*, hơn nữa, nếu đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không thay đổi. Chắc cũng chỉ có phu quân của nàng, đương kim hoàng thượng, là có thể thay đổi suy nghĩ của Hàn Nguyệt. Nhưng nghĩ đến hoàng thượng, Tiêu Lâm lại cảm thấy đau đầu.
Cặp cha con này, nàng chẳng thể hiểu nổi lấy một người
"Người đâu…" Tiêu Lâm chán nản gọi.
"Có nô tỳ."
"Chuẩn bị nước nóng cho điện hạ tắm rửa, rồi thu dọn sạch sẽ mớ tóc trên sàn."
"Dạ, nương nương."
"Nguyệt nhi tắm rửa sạch sẽ trước đã. Mẫu hậu sẽ phái người báo cho phụ hoàng biết. Con hãy suy nghĩ xem lát nữa, nên giải thích chuyện này với phụ hoàng như thế nào." Nhớ lại thái độ của hoàng thượng đối với Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm vừa mừng vừa lo.
Phụ hoàng? Hàn Nguyệt ngẫm nghĩ. Người nọ đối xử với nó khác hẳn những người khác. Trước kia nó không rõ nhưng hai năm gần đây, nó cũng từ từ hiểu ra. Thái độ của phụ hoàng đối với nó khác biệt hoàn toàn so với các hoàng tử còn lại, dùng lời của mẫu hậu thì là "cưng chiều". Sau khi khôi phục trở lại bình thường, Hàn Nguyệt mới càng hiểu rõ con người nơi này và Thiên triều khác nhau như thế nào. Mặc dù vẫn có những ánh nhìn sợ hãi, bất an nhưng đó chỉ là số ít.
Đa phần những ánh mắt nhìn nó mang theo một loại cảm xúc không giống với trước kia. Hàn Nguyệt không biết đấy là gì nhưng nó biết đó không phải là ác ý, chỉ khiến nó cảm thấy có chút khó chịu. Ánh mắt đó giống như khi Phong Mạc nhìn đóa ngọc lan mà hắn yêu thích nhất. Hàn Nguyệt vừa tắm rửa vừa nghĩ.
…
"Ti Hàn Nguyệt!!!" Cho dù đã biết trước nhưng khi tận mắt thấy cái đầu lởm chởm kia, Ti Ngự Thiên vẫn không thể kiềm chế được tức giận mà gầm lên. Cái gì mà châu chấu ghé thăm? Phải gọi là chó hoang gặm đồ mới đúng, hơn nữa còn ngắn đến mức không thể sửa sang gì được. Nếu muốn cắt tỉa lại cho thuận mắt một chút, ít ra cũng phải chờ đến mấy tháng sau, khi tóc đã dài thêm ra.
Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng đầy nghi hoặc. Nó không rõ tại sao phụ hoàng lại tức giận, nó chỉ cắt tóc thôi mà… Quay đầu ngắm lại mình trong gương, Hàn Nguyệt vẫn không hiểu nó đã làm gì khiến phụ hoàng tức giận.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng cắt tóc chưa đủ sức khiến phụ hoàng tức giận? Hay ngươi nghĩ dù sao tóc cũng đã thành như thế này rồi, phụ hoàng không nên tức giận nữa làm gì?!"
Nhìn Tuyên đế lửa giận ngập trời, sắc mặt mọi người xung quanh tái nhợt hẳn đi. Ngay cả Tiêu Lâm lúc này đã né sang một bên cũng không dám mở miệng nói lấy một lời. Mà nguyên nhân của cơn thịnh nộ này vẫn nhìn Ti Ngự Thiên đầy khó hiểu, như thể phụ hoàng của nó chuyện bé xé ra to vậy. Mọi người bây giờ đều âm thầm lo lắng cho Hàn Nguyệt. Long nhan giận dữ đâu phải chuyện đùa.
Cho dù hai năm nay Hàn Nguyệt được hoàng thượng yêu thích vô cùng, nhưng ai có thể khẳng định, hoàng thượng sẽ không trở mặt ngay sau đó. Dù sao làm bạn với vua như chơi với hổ, hoàng thượng lại là người lạnh lùng khó hiểu, ai biết được lúc nào người tức giận, lúc nào người bình thường.
"Quá dài, phiền toái." Hàn Nguyệt điềm nhiên trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!