Chương 48: (Vô Đề)

"Nguyệt nhi? Mẫu hậu có nghe nhầm không đấy, con nói con sẽ xuất cung?" Tiêu Lâm kinh ngạc kêu lên. Vừa rồi con nàng đột nhiên nói, ngày mai nó sẽ xuất cung dạo chơi trong kinh thành một chuyến. Điều này khiến nàng không tin nổi.

"Ừ."

"Ô ô ô, mẫu hậu cũng muốn xuất cung chơi." Tiêu Lâm ai oán nói.

"Vậy cùng đi." Hàn Nguyệt cũng chẳng để ý đến nó đang nói cái gì.

"Aida~ con à, mẫu hậu không giống như con. Cả đời này mẫu hậu không thể tùy tiện xuất cung được." Vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của con mình, Tiêu Lâm bất đắc dĩ nói.

Nhìn mẫu hậu, hai hàng lông mày của Hàn Nguyệt có chút nhíu lại. Thấy nó có vẻ không vui, tâm trạng Tiêu Lâm lập tức trở lại bình thường, nhìn Hàn Nguyệt cười rất gian manh. "Con yêu của mẫu hậu… Ngày mai con xuất cung mua chút đồ dùm mẫu hậu được không?" Vừa giật cánh tay Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm vừa nói, giọng điệu đầy nịnh nọt.

"Muốn mua gì?"

Một canh giờ sau, Huyền Ngọc cầm một danh sách ghi đầy đồ ăn thức uống cùng chủ tử rời khỏi Di Hiên cung.

Đi dọc theo những con phố tấp nập trong kinh thành, Hàn Nguyệt lẳng lặng nhìn các tiệm buôn cùng những quầy hàng rong hai bên đường. Mặc dù mùa hè đã qua, nhưng ánh mặt trời vẫn nóng bức như cũ. Hàn Nguyệt khoác trên người chiếc áo choàng trắng để tránh cái nóng oi ả đồng thời cũng che đi dung nhan tuyệt thế của mình. Những người đi đường đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn một kẻ quái dị mặc áo choàng giữa thời tiết nóng như đổ lửa này.

"Chủ tử, phía trước có bán mấy thứ nương nương yêu cầu. Để nô tài đi mua." Huyền Ngọc hạ giọng thì thầm bên cạnh chủ tử.

"Ừ." Hàn Nguyệt lạnh nhạt gật đầu. Nó không chú ý đến hai tay Huyền Thanh lúc này đã ôm đầy các loại đồ ăn thức uống.

Hài lòng nhìn đống hoa quả ngâm nước đường vừa được chọn lựa kỹ lưỡng, Huyền Ngọc chuẩn bị bước ra thì bên tai chợt truyền đến một giọng nói đùa bỡn. "Tuyệt sắc mỹ nhân từ nơi nào đến vậy?" Ngay lập tức, Huyền Ngọc lắc mình tránh né bàn tay thiếu chút nữa đã chạm được vào mặt hắn.

"A… Nhìn đằng trước lại càng đẹp hơn gấp ngàn lần a~." Chỉ thấy một gã công tử bột mặt cười dâm đãng, tay cầm cây quạt định nâng cằm hắn lên. Hắn hơi tức giận, lại lắc mình tránh thoát.

"A~~ tiểu công tử, đừng né mà." Chẳng thèm để ý đến con người đối diện đang cực kỳ khó chịu với hành động của mình, gã công tử càng lúc càng muốn đụng chạm vào thân thể của Huyền Ngọc.

Huyền Ngọc không thích gây rắc rối. Hắn biết mình cũng khá thanh tú nhưng ở trong cung có chủ tử che chở, không ai dám trêu chọc hắn. Mà nói đến tuyệt sắc mỹ nhân thì phải nói đến chủ tử, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp tình huống như ngày hôm nay. Mặc dù bây giờ, trong kinh thành không ít người bỏ tiền nuôi dưỡng nam đồng hay tiểu quan nhưng hắn không ngờ lại có kẻ nghênh ngang trắng trợn đùa bỡn người khác như thế.

Né tránh bàn tay đang vươn tới, Huyền Ngọc xoay người bước ra khỏi cửa hàng, đi về phía chủ tử.

"Ấy ấy ấy… Công tử, đừng đi vội. Tại hạ Tống Ngọc Cẩm muốn cùng công tử ngồi uống ly trà kết bạn. Không biết công tử có thể nể tình hay chăng?" Mặc dù gã chỉ đưa ra lời mời mọc nhưng đám người hầu phía sau đã vây lấy Huyền Ngọc. Những người xung quanh thấy thế đều né ra không dám dây vào. Tống Ngọc Cẩm nhìn qua cũng đáng xưng là ngọc thụ lâm phong nhưng cử chỉ của gã thì không khác gì một tên vô sỉ.

"Ai~~ Tống công tử lại giở trò bắt người giữa đường rồi."

"Ai bảo người ta có chỗ dựa chắc chắn chứ? Vị công tử tuấn tú kia xem ra hôm nay không thể tránh khỏi kiếp nạn rồi."

"Toàn kinh thành ai mà chẳng biết Tống Ngọc Cẩm đam mê nam sắc, thấy ai vừa ý là lập tức cướp về phủ."

"Aida… Ai bảo người ta là hoàng thân quốc thích cơ chứ?"

Nghe mọi người xung quanh thì thầm bàn luận, Huyền Ngọc trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Người này đúng là coi trời bằng vung. Mặc dù rất muốn đập cho gã một trận nên thân nhưng để không gây rắc rối cho chủ tử, Huyền Ngọc chỉ có thể tránh né đối phương đùa giỡn, rồi tìm cơ hội trở về bên cạnh chủ tử.

"Huyền Ngọc, bên cạnh ta không có kẻ yếu." Huyền Ngọc cảm thấy hơi sốt ruột thì đột nhiên hắn nghe được giọng nói của chủ tử từ đằng sau truyền đến. Tất cả mọi người có mặt ở đó kể cả Tống Ngọc Cẩm đều sững sờ đứng yên tại chỗ.

Huyền Ngọc nhìn chủ tử, thấy người đang đứng cách đó không xa chăm chú quan sát hắn. Sau một thoáng ngẫm nghĩ, Huyền Ngọc hiểu ra ý tứ của người liền mỉm cười.

"Vị công tử này, thật xin lỗi. Chủ tử của tại hạ đang đứng chờ, cho nên xin thứ cho tại hạ không cách nào nhận lời mời của công tử được." Nói rồi, quét ngang hai bên, đánh ngã hai kẻ đang chặn đường hắn, đi về phía chủ tử. Sau khi Huyền Ngọc trở về bên cạnh, Hàn Nguyệt cũng không có động tác gì, chỉ đứng nhìn một đám người phía trước.

"Công tử, tại hạ Tống Ngọc Cẩm muốn mời công tử ngồi uống ly trà. Chẳng hay công tử có bằng lòng hay không?" Tống Ngọc Cẩm đi tới nhìn Hàn Nguyệt nói. Đứa nô tài đã xinh đẹp như thế, vậy chủ tử không cần phải bàn cãi thêm gì nữa. Hơn nữa, vừa rồi khi người mở miệng, âm thanh vang lên nghe thật êm tai, đã thế lại còn che mặt… Tống Ngọc Cẩm cảm thấy cực kỳ hứng thú với người này.

"Cút!" Âm thanh băng giá từ trong miệng Hàn Nguyệt phát ra, khiến người nghe toàn thân run lên cầm cập.

Tống Ngọc Cẩm khẽ nheo mắt. Người trong kinh thành có ai không biết gã là ai, thế mà tên đó dám quát tháo bảo gã cút đi. Hừ! Đưa mắt ra hiệu, đám gia đinh phía sau lập tức vây lấy mấy người trước mặt. Hôm nay không đem được người này về thì hắn, Tống Ngọc Cẩm, sẽ không mang họ Tống nữa.

"Vị công tử này, ngươi biết ta là ai không? Đương kim hoàng hậu nương nương chính là thân muội muội của đại tẩu ta. Xét về bối phận thì ta chính là biểu thúc của Thất điện hạ. Hôm nay, Tống Ngọc Cẩm ta mời chủ tớ các ngươi uống trà là coi trọng các ngươi. Đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!