Chương 45: (Vô Đề)

"Mẹ, chúng ta vẫn hành động theo kế hoạch sao?"

"Thừa dịp bọn chúng bây giờ cánh chim còn chưa cứng cáp, hành động càng sớm càng tốt."

"Nhưng còn nó…"

"Đến giờ nó vẫn không tham dự bất kỳ buổi yến tiệc nào. Hơn nữa, dù lợi hại đến mấy nó cũng chỉ là một thằng nhóc…"

"Cũng đúng."

"Yên tâm đi. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Tốt."

"Hoàng đệ…" Ti Khải Thiên lên tiếng gọi, âm thanh có chút nghiêm túc.

Phất tay ra hiệu cho bọn thái giám hầu hạ trong Ngự thư phòng lui ra, Ti Ngự Thiên cũng nghiêm túc nhìn hoàng huynh của mình.

"Hoàng đệ, nếu năng lực của Hàn Nguyệt mạnh đến vậy, sao ngươi không lập nó làm thái tử?" Chuyện này Ti Khải Thiên vẫn không thể hiểu nổi. Hoàng đệ của hắn sủng ái Hàn Nguyệt đến thế, ngôi vị thái tử không cho nó thì còn cho ai. Mà năng lực của Hàn Nguyệt thì lại càng cao thâm không thể lường nổi, sao đến giờ vẫn không lập nó làm thái tử?

Ti Ngự Thiên khẽ thở dài giải thích, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Hoàng huynh, ngươi tưởng trẫm không nghĩ tới sao? Nhưng Nguyệt nhi không muốn làm. Trẫm lại không thể ép buộc nó làm chuyện gì nó không thích được."

"Cái gì? Hàn Nguyệt không muốn làm thái tử? Vì sao?" Ngôi vị thái tử có ý nghĩa như thế nào, Hàn Nguyệt không thể nào không biết được.

"Nói theo cách của Nguyệt nhi thì vị trí đó chỉ toàn phiền toái và chán ngắt." Ti Ngự Thiên cười nhẹ trả lời.

"Trời đất! Hoàng đệ à, đứa con này của ngươi dám xem vị trí mà ai ai cũng thèm nhỏ dãi thành một nơi phiền toái, chán ngắt gì đó. Rốt cuộc trong đầu nó đang nghĩ gì vậy?" Ti Khải Thiên có chút choáng váng hỏi.

"Hoàng huynh, đối với quyền thế, tiền bạc, Nguyệt nhi chẳng có chút ham muốn nào. Nếu trong hoàng cung này không có trẫm thì nó đã sớm rời khỏi đây rồi. Nội Giám xử và Tư khố đều do trẫm nhờ vả nó, nó mới miễn cưỡng tiếp nhận." Nghĩ đến đây, Ti Ngự Thiên lại cảm thấy bất đắc dĩ nhưng trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc.

"Ai~ đứa con đó của ngươi, hoàng huynh ta càng ngày càng không hiểu nổi nữa."

"A~ Nguyệt nhi sẽ không để hoàng huynh phải bận tâm đâu."

"Hừ, chưa thấy người nào làm cha như ngươi, chiều con vô tội vạ… Nhưng mà xem chừng không có ngươi che chở, Hàn Nguyệt cũng chẳng bị ai bắt nạt đâu."

"Nguyệt nhi không đi sinh sự với bọn chúng, bọn chúng đã phải cảm ơn trời đất rồi."

"Vậy nếu Hàn Nguyệt không muốn làm thái tử, ngươi định lập ai lên?" Đây là việc Ti Khải Thiên bận tâm nhất. Ngôi vị thái tử, sớm muộn gì thì cũng phải có người lên ngồi.

"Giờ trẫm còn chưa nghĩ kỹ, để mấy năm nữa đi." Ti Ngự Thiên lộ ra vẻ mặt chẳng muốn bàn lại chuyện này nữa.

"Tiểu thư, đến giờ rồi, nên đi thôi." Xuân Mai nhẹ giọng nhắc nhở. Hôm nay có buổi yến tiệc thiết đãi văn võ bá quan, tiểu thư bắt buộc phải có mặt.

"Được rồi, đi thôi." Sửa soạn xong xuôi, Tiêu Lâm liền đứng dậy chuẩn bị đi. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng người hô vang: "Thất điện hạ đến…" Thoáng nhìn Xuân Mai nghi hoặc, Tiêu Lâm lập tức bước ra ngoài.

"Nguyệt nhi? Lúc này con tới làm gì?" Bước ra phòng ngoài, Tiêu Lâm nhìn con nàng đang ngồi trên trường kỷ hỏi.

"Mẫu hậu, hôm nay người cảm thấy không được khỏe, không thể tham gia yến hội được." Hàn Nguyệt đột nhiên nói như vậy rồi quay đầu sang bên cạnh: "Tiết Trung Lâm, phái người canh gác Di Hiên cung chặt chẽ." Nói xong, nó đứng lên kéo mẫu hậu đi vào buồng trong. Tiết Trung Lâm thoáng sững người nhưng lập tức nhận lệnh lui ra. Xuân Mai cũng chạy ra ngoài phân phó công việc cho các cung nữ thái giám.

"Nguyệt nhi? Chuyện gì vậy?" Tiêu Lâm có chút không theo kịp phản ứng của Hàn Nguyệt. Con nàng sao tự dưng lại nói nàng mắc bệnh. Đi theo Hàn Nguyệt vào buồng trong, sắc mặt Tiêu Lâm đột nhiên biến đổi. "Nguyệt nhi, chẳng lẽ…"

"Mẫu hậu." Tiêu Lâm chưa kịp nói hết câu, Hàn Nguyệt đã cắt ngang. "Không có chuyện gì. Người chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được."

Khẽ liếc nhìn Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm thở dài nói: "Được! Mẫu hậu đổ bệnh rồi. Sao con không đến đây đấm lưng cho mẫu hậu a~~" Nói rồi nằm sấp xuống giường. Hàn Nguyệt chậm rãi lại gần rồi giơ tay giáng xuống…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!