Tắm rửa xong, Hàn Nguyệt khoác áo choàng đi đến quân trướng* của phụ hoàng, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt đang đổ dồn về phía nó. Trực tiếp vào thẳng bên trong, thấy phụ hoàng vẫn chưa quay về, Hàn Nguyệt bỏ mũ ra, nằm xuống chiếc trường kỷ duy nhất trong trướng.
"Hoàng thượng. Thất điện hạ đã tới. Điện hạ đang chờ hoàng thượng!" Vừa nhận được tin, Lý Đức Phú lập tức bẩm báo với hoàng thượng.
"Ừ, trẫm biết! Các ngươi đứng hầu bên ngoài. Đừng cho người khác vào quấy rầy trẫm." Ti Ngự Thiên ra lệnh cho Lý Đức Phú rồi xoay người liếc nhìn mấy kẻ đang đứng đằng sau. "Các ngươi đi vào cùng trẫm." Nói xong sải bước đi vào bên trong.
"Nguyệt nhi." Nhìn đứa trẻ đang nằm trong trướng, Ti Ngự Thiên mở miệng gọi.
Giương mắt nhìn phụ hoàng, Hàn Nguyệt ngồi dậy. Mấy người theo hoàng thượng đi vào nhìn thấy Hàn Nguyệt đều sững sờ đứng yên tại chỗ. Nó cũng không buồn để ý đến bọn họ, chỉ dịch sang một bên, nhường chỗ cho phụ hoàng ngồi.
"Tắm rồi à?" Nhìn mái tóc Hàn Nguyệt vẫn còn hơi ẩm, Ti Ngự Thiên hỏi.
"Rồi, trên người khó chịu." Hàn Nguyệt vừa nói xong, mấy người vừa mới tỉnh lại được một chút lại bắt đầu ngây người nhìn nó.
"Mệt không?" Ti Ngự Thiên lo lắng hỏi. Vốn hắn định cho Nguyệt nhi ngồi xe ngựa nhưng nó nhất quyết không chịu. Cưỡi ngựa suốt một ngày chắc hẳn Nguyệt nhi cũng thấm mệt rồi.
"Không mệt." Nhìn phụ hoàng, Hàn Nguyệt lạnh nhạt trả lời.
"Lát nữa đi nghỉ sớm đi." Không buồn để ý tới mấy người đang kinh ngạc nhìn bọn họ nói chuyện, Ti Ngự Thiên dặn dò Hàn Nguyệt.
"Ừ… Phụ hoàng…" Nhìn mấy người đang đứng ở cửa trướng, Hàn Nguyệt khẽ gọi.
Nhìn đám người đó, Ti Ngự Thiên nói: "Nguyệt nhi, sáu năm trước, ngươi từng nói với phụ hoàng, thân là vua một nước phải có quyền lực tuyệt đối. Dựa theo những đề nghị của ngươi, phụ hoàng đã bí mật chọn một số người lên kế hoạch thành lập Nội giám xử, Tư khố và Thiên Nguyệt phủ phụ trách việc giám sát giang hồ. Phụ hoàng đã lợi dụng kỳ khoa cử năm ngoái để cho mấy người phụ trách việc này nhập triều làm quan.
Bây giờ, ngoài sáng, bọn họ là quan viên của triều đình, nhưng trong bóng tối, bọn họ là những kẻ điều hành mọi việc của ba nơi này. Mấy người kia chính là bọn họ."
Nghe hoàng thượng nói thế, tất cả những người có mặt tại đây đều khiếp sợ. Không ai nghĩ tới những chuyện bí mật hoàng thượng tiến hành mấy năm nay ý tưởng lại do Thất hoàng tử đề xuất.
"Thần Lưu Mộ Dương bái kiến Thất điện hạ."
"Thần Quan Vĩnh Huy bái kiến Thất điện hạ."
"Thần Nghê Thiên Lương bái kiến Thất điện hạ."
"Thần La Y bái kiến Thất điện hạ."
Chờ mấy người hành lễ xong, Ti Ngự Thiên tiếp tục giới thiệu: "Lưu Mộ Dương hiện đang giữ chức Binh bộ thị lang, cũng là một trong hai kẻ đứng đầu Nội giám xử."
Nói rồi Ti Ngự Thiên vỗ nhẹ vài cái, một bóng đen lướt vào, quỳ gối trên mặt đất. "Khấu kiến hoàng thượng, khấu kiến điện hạ."
"Đứng lên đi." Ti Ngự Thiên nhìn con người đang quỳ trên mặt đất, toàn thân mặc đồ đen chỉ lộ ra đôi mắt, nói. Nghe vậy, hắc y nhân liền đứng lên.
"Dạ là người phụ trách còn lại trong Nội giám xử, chuyên lo xử lý những chuyện trong bóng tối. Cùng với Lưu Mộ Dương, hai người một sáng một tối điều hành Nội giám xử. Lưu Mộ Dương phụ trách chuyện âm thầm giám sát các quan viên trong triều và ở địa phương, Dạ phụ trách việc bí mật bồi dưỡng tử sĩ và ám vệ."
Ti Ngự Thiên quay sang mấy người còn lại nói: "Quan Vĩnh Huy và Nghê Thiên Lương giờ đang làm việc trong Hộ bộ, phía sau thì phụ trách việc buôn bán khắp nơi trên toàn quốc cùng với thành lập Tư khố. La Y thì đang ở Binh bộ, đồng thời cũng là phủ chủ Thiên Nguyệt phủ, phụ trách tất cả mọi việc trên giang hồ."
Nghe phụ hoàng giới thiệu xong, Hàn Nguyệt khẽ gật đầu, thận trọng quan sát mấy người đang đứng đối diện với nó.
"Nguyệt nhi." Ti Ngự Thiên gọi nó. "Phụ hoàng định giao cho ngươi điều hành cả ba nơi này."
Nghe hoàng thượng nói thế, tất cả mọi người đều bàng hoàng. Hoàng thượng làm thế là có ý gì? Lúc đầu hoàng thượng đã nói với bọn họ, cả ba nơi này chỉ nghe lệnh hoàng thượng, do Yển quốc hoàng đế trực tiếp nắm giữ trong tay. Nhưng bây giờ, hoàng thượng lại muốn giao tất cả cho Thất hoàng tử mới 11 tuổi, điều này…
"Phụ hoàng…" Nghe vậy, Hàn Nguyệt quay đầu nhìn phụ hoàng. Phụ hoàng biết rõ nó không thích nhúng tay vào mấy chuyện này, sao lại còn quyết định như thế.
"Nguyệt nhi, phụ hoàng biết ngươi không thích rắc rối." Không để ý đến lời nói của hắn khiến bọn thuộc hạ đang đứng trước mặt kinh ngạc như thế nào, Ti Ngự Thiên chậm rãi thuyết phục Hàn Nguyệt. "Mặc dù ba nơi này trực tiếp nghe lệnh phụ hoàng, nhưng sức lực phụ hoàng có hạn. Hai năm gần đây, tuy mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, nhưng càng ngày phụ hoàng càng cần có người trợ giúp.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có ngươi là còn có thể khiến phụ hoàng an tâm."
Nghe phụ hoàng nói thế, Hàn Nguyệt cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau, nó ngẩng đầu lên nói: "Việc buôn bán và những chuyện trên giang hồ ta không hiểu." Tuy lúc đầu, chính nó đề nghị phụ hoàng thành lập Tư khố hoàn toàn độc lập với Quốc khố, cùng với một tổ chức nào đó có thể giám sát các thế lực, nhân sĩ trên giang hồ, nhưng kiếp trước, mấy chuyện này đều do Phong Mạc giúp nó xử lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!