Chương 33: (Vô Đề)

Ti Ngự Thiên bế Hàn Nguyệt bước vào tẩm cung của mình. Hắn đã truyền lệnh thông báo trước cho bọn cung nữ thái giám chuẩn bị nên giờ phòng tắm đã sẵn sàng. Nước đã được đổ đầy vào bồn.

"Tất cả đi ra ngoài." Ti Ngự Thiên lạnh lùng ra lệnh. Nghe thấy tiếng cửa tẩm cung đóng lại, Ti Ngự Thiên mới ôm Hàn Nguyệt đi vào. Tới gần bồn tắm, hắn buông nó ra, rồi giúp nó cởi quần áo. Lúc này, Ti Ngự Thiên vẻ mặt vô cảm không chút biến hóa, hơn nữa lại cực kỳ trầm lặng. Nhìn phụ hoàng như vậy, Hàn Nguyệt liền vươn tay đặt lên tay phụ hoàng. Ti Ngự Thiên chẳng tỏ vẻ gì, gạt tay nó ra cho khỏi vướng víu, rồi tiếp tục cởi quần áo cho nó.

"Phụ hoàng!" Hàn Nguyệt khẽ kêu lên. Phụ hoàng vốn đã biết rõ nó không có việc gì sao còn đối xử với nó như vậy. Những bực bội bất an lại dấy lên trong lòng Hàn Nguyệt.

"Câm miệng!" Ti Ngự Thiên đột nhiên mở miệng. Âm thanh ẩn chứa lửa giận khôn cùng, hoàn toàn không giống với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm hắn đang mang.

Lúc này, Hàn Nguyệt cũng cực kỳ phẫn nộ. Rốt cục phụ hoàng muốn thế nào? Rồi nghe "Xoẹt" một tiếng, Ti Ngự Thiên đã xé nát quần áo trên người nó. Hắn đã hoàn toàn mất kiên nhẫn. Vứt đống quần áo đã rách tả tơi xuống đất, Ti Ngự Thiên bế Hàn Nguyệt lên đặt nó vào trong bồn tắm. Rồi sau đó, hắn bắt đầu cởi y phục của chính mình. Lửa giận trong lòng Hàn Nguyệt vốn đang bừng bừng bốc cháy đột nhiên phụt tắt, bảy sắc lưu ly trong mắt bỗng tỏa ra lấp lánh.

"Phụ hoàng! Đưa tay cho ta." Giọng nói có chút trầm xuống. Âm thanh vốn trong như tiếng ngọc vỡ giờ đã lẫn một chút sàn sạn của đất cát vào. Hàn Nguyệt phát hiện trên tay phụ hoàng có vết máu. Hơn nữa vừa rồi, lúc phụ hoàng bế nó, máu cũng đã dính vào người nó. Âm ấm… Hàn Nguyệt xác định máu chảy ra từ trên tay phụ hoàng.

Ti Ngự Thiên vẫn không thèm để ý đến Hàn Nguyệt. Cởi long bào ra, hắn bước vào bồn tắm, ngồi đối diện với Hàn Nguyệt, vẻ mặt vẫn vô cảm nhìn chằm chằm vào mắt nó.

"Phụ hoàng, đưa tay cho ta!" Giọng nói trong trẻo bắt đầu có chút gay gắt. Nói rồi nó chụp lấy tay phụ hoàng, mà Ti Ngự Thiên cũng chẳng có phản ứng gì, để mặc Hàn Nguyệt cầm tay mình lên xem xét. Hàn Nguyệt cầm lấy tay phụ hoàng lật qua lật lại, nhìn thấy lòng bàn tay đã máu me bê bết, miệng vết thương còn hiện rõ dấu móng tay, máu vẫn từ từ rỉ ra.

"Phụ hoàng! Người làm gì thế này?" Trong nháy mắt, lửa giận của Hàn Nguyệt lại bùng lên. Vết thương này rõ ràng do phụ hoàng tự gây ra. Phụ hoàng rốt cục muốn làm gì?

"Khó chịu không?" Ti Ngự Thiên lạnh lùng hỏi. Hàn Nguyệt chưa bao giờ thấy phụ hoàng dùng chất giọng lạnh nhạt xa cách như thế nói với nó.

"Phụ hoàng!" Hàn Nguyệt nhíu mày lại, âm thanh càng lúc càng trầm xuống, ánh đen trong mắt bắt đầu thoáng hiện.

"Ngươi khó chịu không? Thấy tay phụ hoàng như thế ngươi dễ chịu chứ?" Ti Ngự Thiên dồn dập hỏi, giọng nói vẫn lạnh như băng.

"Chẳng dễ chịu chút nào hết! Phụ hoàng, rốt cuộc người muốn làm gì?" "Chẳng dễ chịu" ba từ đó làm sao có thể miêu tả hết được tâm trạng của Hàn Nguyệt lúc này. Nó cảm thấy những luồng khí bạo ngược, bực bội ẩn sâu trong cơ thể nó đã có dấu hiệu bùng lên.

"Chẳng dễ chịu đúng không?" Giọng nói của Ti Ngự Thiên đã tăng thêm vài phần ấm áp. Hắn tiếp tục hỏi: "Ngươi cũng biết khó chịu sao? Vậy lúc ngươi xông vào lãnh cung, ngươi có nghĩ tới chuyện phụ hoàng cũng chẳng cảm thấy dễ chịu nào không?"

Cầm lấy tay phụ hoàng, hai hàng lông mày của Hàn Nguyệt càng nhíu sâu hơn, giọng nói bắt đầu có chút nóng nảy: "Phụ hoàng! Ta nói với người rồi. Tại sao người vẫn luôn nghi ngờ ta? Ta sẽ không chết!! Chuyện vặt vãnh này không thể gây thương tổn cho ta được."

Ti Ngự Thiên giật mạnh tay về, không thèm để ý đến tiếng kêu bất mãn của Hàn Nguyệt, vẻ mặt đầy phẫn nộ, hắn lớn giọng rống lên:

"Đúng! Ngươi rất lợi hại, ngươi rất mạnh mẽ. Phụ hoàng làm thế này đúng là nhiều chuyện. Nhưng Ti Hàn Nguyệt, ngươi phải biết rằng, ngươi có cảm giác khó chịu, phụ hoàng cũng sẽ có! Thấy tay phụ hoàng bị thương, ngươi khó chịu đúng không. Thế ngươi có biết, nhìn ngươi xông vào biển lửa đang cháy rừng rực, rồi sau đó lãnh cung sập xuống ngươi vẫn chưa đi ra, trong lòng phụ hoàng cảm thấy thế nào không?

Đúng, vết thương này phụ hoàng tự gây ra, nhưng nếu lúc đó, phụ hoàng không làm cho mình cảm thấy đau đớn một chút thì phụ hoàng không biết phải làm sao cả? Ngươi có biết không, Nguyệt nhi?"

Rồi hắn nắm lấy tay Hàn Nguyệt đặt lên ngực ngay chỗ trái tim mình, khàn giọng nói: "Phụ hoàng là người. Cho dù biết ngươi rất lợi hại, những thứ tầm thường đó không thể nào tổn thương được đến ngươi, nhưng thấy ngươi mạo hiểm xông vào biển lửa như thế, phụ hoàng nơi này… sẽ lo lắng, sẽ đau đớn lắm."

Nhìn Hàn Nguyệt trợn tròn đôi mắt, luồng khí nóng nảy khi nãy cũng đã biến mất, Ti Ngự Thiên liền buông tay nó ra. Dùng tay phải che mắt mình lại, hắn mở miệng, âm thanh uể oải mà tràn ngập đau thương:

"Nguyệt nhi, ngươi rất mạnh. Trước mặt ngươi, phụ hoàng cũng chỉ như con kiến hôi nhỏ bé yếu ớt. Chuyện này phụ hoàng đều rất rõ ràng. Nhưng ngươi có biết, trong lòng phụ hoàng khó chịu đến thế nào không? Bất luận ngươi là ai, bất luận trong quá khứ thân phận ngươi thế nào, bây giờ, đối với phụ hoàng, ngươi chỉ là đứa con phụ hoàng yêu thương nhất, đứa con phụ hoàng muốn dùng tất cả bảo vệ nó an toàn, đứa con phụ hoàng muốn ôm chặt trong vòng tay nâng niu chiều chuộng.

Vừa nãy, khi ngươi xông vào trong lãnh cung, mặc dù vẫn biết ngươi sẽ không sao cả nhưng phụ hoàng không thể ngừng lo lắng được. Rồi, lãnh cung sập, từ từ đổ xuống trước mặt phụ hoàng, nhưng bóng dáng ngươi vẫn chẳng thấy đâu. Lúc đó Phụ hoàng không biết mình có thể làm gì nữa. Ngoại trừ việc tự thương tổn mình ra, chuyện gì phụ hoàng cũng không làm được.

Nguyệt nhi, lúc đó, phụ hoàng bỗng cảm thấy mình cách ngươi quá xa, xa đến mức cho dù biết ngươi đang lâm vào cảnh nguy hiểm, phụ hoàng cũng chẳng làm được gì hết, ngoại trừ việc ngây ngốc đứng ở chỗ nào chờ ngươi tự đi ra. Ngay cả việc xông vào đó tìm ngươi phụ hoàng cũng không làm được.

Nguyệt nhi, phụ hoàng không giống ngươi. Phụ hoàng chỉ là một con người bình thường, bình thường đến mức cho dù chuyện ngươi làm có nguy hiểm đến bao nhiêu đi chăng nữa, phụ hoàng cũng chẳng giúp gì được cho ngươi, cái gì cũng không làm được, chỉ biết lặng yên đứng ở nơi nào nhìn ngươi xông vào hiểm nguy.

Nguyệt nhi, ngươi nói phụ hoàng nên làm gì bây giờ? Ngươi biết không, cho dù tay phụ hoàng có đau mấy đi nữa, cũng không đau bằng tim phụ hoàng." Nói xong, Ti Ngự Thiên cũng không động đậy, chỉ lẳng lặng ngồi yên.

Nhìn phụ hoàng, cảm giác được phụ hoàng đang vô cùng đau khổ, Hàn Nguyệt cũng không nói gì. Nó chỉ chăm chú nhìn phụ hoàng, bảy sắc lưu ly lóe lên rực rỡ chưa từng thấy. Hai người cứ trầm lặng ngồi trong bồn tắm. Một lúc sau, Hàn Nguyệt giơ tay lên bỏ bàn tay đang che mắt phụ hoàng xuống. Ti Ngự Thiên ngước nhìn Hàn Nguyệt, đôi mắt hắn đã hơi đo đỏ.

Hàn Nguyệt vẫn không lên tiếng. Nó cầm lấy bàn tay của phụ hoàng giơ ra trước mặt mình, rồi sau đó cúi đầu, dùng lưỡi liếm sạch sẽ vết thương trên đó.

"Nguyệt nhi…" Ti Ngự Thiên định rụt tay về nhưng lại bị Hàn Nguyệt ngăn cản. Liếm xong, Hàn Nguyệt kéo tay kia của phụ hoàng lại lặp lại động tác vừa nãy.

Hàn Nguyệt cực kỳ ghét mùi máu, lại càng căm ghét vị máu khinh khủng. Nhưng lúc này, nó chỉ muốn liếm sạch sẽ vết máu trên tay phụ hoàng. Nhìn thấy nó, Hàn Nguyệt cảm thấy khó chịu vô cùng.

Đến khi cả hai lòng bàn tay ngoại trừ miệng vết thương ra, một chút máu cũng không dính lại, Hàn Nguyệt mới dừng lại, buông tay Ti Ngự Thiên ra, ngẩng đầu lên, chậm rãi lại gần hắn. Một tay Hàn Nguyệt đặt lên vai phụ hoàng, tay kia che miệng người lại, nó từ từ lên tiếng nói với người đang gần sát nó: "Phụ hoàng, tại Thiên triều, ta là Nghiệt Đồng, là con yêu nghiệt đáng chết…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!