Mọi người đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên, một tiếng hét chói tai cùng những tiếng ầm ĩ khác từ xa vọng lại. Vội vàng nhìn về phía Luyện võ trường, chỉ thấy giữa sân, một con ngựa đang điên cuồng chạy loạn. Trên lưng nó còn có một người, nhìn kỹ thì ra là lão bát, Ti Hoài Ân. Xa xa, trên đài cao, Nhị hoàng tử Ti Đạm Vũ cùng Tam hoàng tử Ti Quang Dạ đang đứng nhìn, cười rất khoái trá.
Tất cả vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra. Diệu Nhật có chút tức giận nói : "Lão nhị, lão tam càng ngày càng đùa quá trớn rồi." Lại nhìn ra giữa thao trường, con ngựa đã mất kiểm soát còn người đang ngồi trên lưng nó cũng sắp rơi xuống. Diệu Nhật càng lúc càng khẩn trương.
"Ô ô… cứu… cứu ta…" Ti Hoài Ân vừa khóc vừa la hét. Giờ hắn đang vô cùng sợ hãi. Vừa rồi, Nhị điện hạ sai người dắt một con ngựa tới nói, chỉ cần hắn có thể cưỡi nó đi một vòng thì ngày mai sẽ tha cho hắn. Cho nên mặc dù Hoài Ân rất sợ nhưng hắn vẫn liều mạng cưỡi nó. Không ngờ, hắn ngồi chưa được bao lâu, con ngựa đã bắt đầu phát điên lên chạy tán loạn. Làm sao giờ? Nếu ngã xuống hắn nhất định sẽ chết.
Hàn Nguyệt bỏ hộp đồ ăn đang ăn dở sang một bên rồi từ từ đứng dậy.
"Đại ca, làm sao giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy e sẽ xảy ra án mạng mất." Cẩm Sương có chút lo lắng hỏi đại ca. Mặc dù hắn chẳng tiếp xúc gì với lão bát nhưng lão nhị, lão tam làm vậy cũng thật quá đáng. Lão bát dù sao cũng là con của phụ hoàng.
"Đại ca, làm gì bây giờ? Con ngựa kia đã phát cuồng lên rồi, đệ thấy Hoài Ân cũng không gắng gượng được lâu nữa đâu!" Thanh Lâm lo lắng hét lên.
"Ta cũng không biết. Ngựa nổi điên lên cực kỳ nguy hiểm. Các đệ đứng ở chỗ này đừng chạy lung tung, ta đi xem sao. Nếu lát nữa, nó chạy đến đây thì sẽ rắc rối." Ti Diệu Nhật hơi lo ngại nói. Mặc dù hắn có võ công nhưng đối phó với một con ngựa đang nổi điên hắn cũng không nắm chắc phần thắng. Nhìn bọn thị vệ đang có mặt trong thao trường, không có một kẻ nào dám tiến lên ghìm lại con ngựa, Diệu Nhật bắt đầu nổi giận. Dù sao đấy cũng chỉ là một đứa trẻ mà.
Ngay khi Diệu Nhật định tiến tới trách mắng bọn thị vệ, ra lệnh cho bọn chúng đi cứu người thì một bóng dáng màu trắng lướt qua bên người hắn.
Hàn Nguyệt lúc này muốn giết người. Thời tiết đã nóng bức, ăn uống cũng chẳng có khẩu vị gì, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ mát mẻ nằm nghỉ dùng chút gì đó thì bị hết người này đến người khác quấy rầy, giờ lại thêm chuyện này nữa. Hàn Nguyệt biết nó phải làm cái gì đó để giải tỏa sự bực bội trong lòng. Nếu không, nó không dám cam đoan mình sẽ không thả một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ chỗ này.
Mọi người định đưa tay giữ cái bóng dáng đang chạy ra ngoài kia lại thì Hàn Nguyệt đột nhiên gập người xuống, chạy như bay về phía trước. Lúc sắp đến gần, nó dùng sức dậm mạnh, lấy đà nhảy lên lưng con ngựa đang điên cuồng chạy trốn. Vừa nhảy lên, Hàn Nguyệt dùng một tay ôm lấy Hoài Ân, tay kia kéo dây cương. Con ngựa vốn đã hoảng loạn vì động tác của nó mà lại chồm lên dữ dội. Những tiếng la hét vang vọng khắp thao trường. Đột nhiên, Hàn Nguyệt kéo mạnh Hoài Ân, buông dây cương ra, lắc mình rơi xuống. Hai người lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại được.
"Hàn Nguyệt…"
"Thất đệ…"
"Thất ca…"
"Chủ tử…"
"Thất điện hạ…"
Mọi người ngay lập tức định thần lại, vội vàng chạy tới chỗ hai thân hình đang nằm bất động trên mặt đất.
Hàn Nguyệt buông Hoài Ân ra, đứng dậy, rảo bước về phía Ti Đạm Vũ và Ti Quang Dạ cách đó không xa. Bọn chúng đang đứng như trời trồng nhìn mọi việc xảy ra. Đi đến trước mặt hai người, ánh sáng trong mắt Hàn Nguyệt xoay chuyển càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, một tiếng hét đau đớn vang lên. Ti Đạm Vũ, giờ đã 12 tuổi, bị Hàn Nguyệt tống cho một cước đá bay ra ngoài. Hắn quỳ trên mặt đất, ôm lấy bụng rên rỉ.
Một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
"A…" Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì Ti Quang Dạ, giờ đã 11 tuổi, cũng bị Hàn Nguyệt đá văng ra ngoài, rơi xuống sau lưng Đạm Vũ. Hắn cũng giống như nhị ca của hắn, ôm chặt lấy bụng, nằm trên mặt đất.
Nhìn hai thân hình cao lớn hơn Hàn Nguyệt rất nhiều lại bị nó dễ dàng đá văng ra ngoài như đá một viên sỏi, những kẻ đang chạy đến chỗ nó đều dừng lại, hoảng sợ nhìn việc đang xảy ra trước mắt.
Tất cả đều bị bộ dạng lúc này của Hàn Nguyệt dọa cho chết khiếp, còn nó từ từ đi đến trước mặt Ti Đạm Vũ.
"A…" Ti Đạm Vũ lại hét lên đau đớn. Hàn Nguyệt túm lấy tóc hắn giật mạnh, bắt hắn đứng dậy, đưa lên ngang tầm mắt nó.
Tiếp đó, một âm thanh bạo ngược từ trong miệng Hàn Nguyệt truyền ra : "Ngươi, cũng chỉ biết hành hạ kẻ yếu để thể hiện sự cường đại của mình. Trước mặt kẻ mạnh thực sự, ngươi, không chịu nổi được một đòn." Không một ai từng nghe thấy giọng nói của nó lại tàn bạo như thế. Hàn Nguyệt buông tay ra, để mặc Đạm Vũ té xuống đất, cũng chẳng buồn nhìn đến đám nô tài đang chạy về phía mình.
"Chủ tử!? Tay… tay ngài…" Nhìn chủ tử đang đi đến gần, Huyền Ngọc vội vàng chạy tới, bỗng nhìn thấy tay phải của chủ tử dính đầy máu. Trong nháy mắt, sắc mặt của Huyền Ngọc tái nhợt hẳn đi.
Nghe Huyền Ngọc kinh hô, mọi người lại dồn mắt về phía Hàn Nguyệt. Lúc nãy không ai chú ý tới, giờ mới phát hiện tay phải của nó máu me bê bết, vết máu thấm ra loang lổ trên nền áo trắng.
"Câm miệng." Thấy Huyền Ngọc và Huyền Thanh lại chuẩn bị nói thêm cái gì nữa, Hàn Nguyệt quát lên. Nó bây giờ không muốn nghe bất cứ một tiếng ồn nào khiến mình bực bội thêm nữa. Nhìn cánh tay cùng bộ quần áo dính đầy máu, sắc đỏ trong mắt Hàn Nguyệt lại hiện ra. Giật lấy chiếc áo choàng trên tay Huyền Ngọc, nó bắt đầu lau lấy lau để nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra từ miệng vết thương. Hàn Nguyệt chau mày lại ra lệnh. "Trở về!" rồi vứt chiếc áo choàng sang một bên, đi về Nguyệt Tiêu điện.
Cũng chẳng buồn nhặt chiếc áo choàng bị vứt xuống đất, Huyền Ngọc và Huyền Thanh vội vã đuổi theo chủ tử.
Hàn Nguyệt rời đi được một lúc, những người có mặt trong Luyện võ trường mới định thần lại, có kẻ đi gọi thái y, có kẻ đi dìu những người đang nằm trên mặt đất dậy, có kẻ đi xử lý con ngựa, rối loạn hết cả lên. Và một đôi bàn tay trắng trẻo sạch sẽ nhặt lấy chiếc áo choàng bị Hàn Nguyệt bỏ lại trên nền đất, rời khỏi cái nơi hỗn loạn này.
…
"Chủ tử… ô ô…" Huyền Ngọc nhìn chủ tử vừa về Nguyệt Tiêu điện đã bắt đầu cởi bỏ quần áo liền vội vàng đi tới giúp. Huyền Thanh hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào tay chủ tử, thân hình run lên nhè nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!