Nói đến Y Tư Hàn, tuyệt đại đa số mọi người từ cao đến thấp ở Yển Quốc đều biết hắn. Y Tư Hàn này một năm trước mới mười lăm tuổi đã trở thành Phủ chủ của thiên hạ đệ nhất phủ Thiên Nguyệt phủ, đồng thời cũng là võ lâm tôn giả. Tạm thời không nói địa vị của hắn trên giang hồ tôn quý như thế nào, một thân võ nghệ cao cường như thế nào, dung mạo xuất chúng như thế nào, chỉ riêng việc hắn cùng với đương kim thái tử quan hệ rất tốt mà nói, đã khiến cho vô số người kính sợ ba phần với hắn.
Muốn nói người này nếu sinh vào thời điểm khác, vậy thì được mọi người tôn sùng là chuyện tuyệt đối không thể khác được, thế nhưng không thể so với vị thiên thần luôn bảo hộ Yển Quốc, người kia thật sự làm cho người ta không thể lý giải. Thật sự phải nói là thiên hạ không ai không biết, có lẽ ngay cả hài đồng từ lúc còn nhỏ đều biết Đại Yển Quốc có một vị Thất hoàng tử cực kỳ tôn quý, vị Thất hoàng tử này chính là thiên thần thật sự, từ hoàng thân quốc thích cho tới dân chúng tầm thường, người nào dám bất kính với Thất hoàng tử, cho dù Thất hoàng tử cùng Thái hoàng, Hoàng Thượng và Vương gia đương triều có quan hệ không như bình thường, cũng không ai dám nói Thất hoàng tử một câu không đúng. Thậm chí có người đem bức họa Thất hoàng tử thờ phụng ở trong nhà, cầu được thiên thần phù hộ. Cho nên, một kẻ nho nhỏ trong giang hồ như Y Tư Hàn, tuy rằng năng lực không tầm thường, nhưng so với thiên nhân như Thất hoàng tử mà nói, thì phải là múa búa trước cửa Lỗ Ban. (múa rìu wa mắt thợ)
Kỳ thật, nói đi cũng phải nói lại, Y Tư Hàn nổi danh như thế cũng không phải chuyện khiến kẻ khác khó hiểu. Đúng là bởi vì Thất hoàng tử quá mức tôn quý, mọi người ngược lại không dám tùy tiện lỗ mãng, lại càng không dám tùy tiện bình luận. Chính là, nơi có người thì phải có đề tài để nói, bằng không cuộc sống chẳng phải là sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.
Nếu như chuyện của thần không thể lấy làm đề tài, mọi người cũng chỉ có thể lấy chuyện tiếp theo, tìm chuyện của người thường đến nói cho qua thời gian, nhằm gia tăng cảm tình. Nhưng nếu người này quá mức bình thường, kia thật sự không thể lấy làm đối tượng đàm luận, cho nên tìm tới tìm lui, mọi người phát hiện, Thiên Nguyệt phủ phủ chủ tân nhậm, chính là người không tồi để chọn. (dân trong nước này rảnh wớ nhỉ -_-)
Tửu lâu lớn nhất kinh thành, bên trong Thúy Trúc cư, vài người đang cao hứng đàm luận chuyện mấy ngày trước Thiên Nguyệt Phủ phủ chủ Y Tư Hàn như thế nào dễ dàng bãi bình phân tranh của Tả Minh sơn trang cùng Ngọc Kiếm sơn trang trên giang hồ, tiếng đàm luận bay tới một nhã gian trong góc Thúy Trúc cư.
"Tư Hàn, lần này ngươi lại nổi danh rồi." Một thiếu niên tuấn dật nho nhã, vận y sam màu xanh đen, trong đôi phượng nhãn đen láy lóe lên một tia bỡn cợt, nhưng trong đó vẫn ánh lên vẻ thâm trầm làm cho người ta không thể bỏ qua.
"Liễu Hàn, đừng nói nữa, ta đã bị ca ta mắng đến chết rồi." Nhớ tới ca ca của mình, Y Tư Hàn không tự giác sờ sờ mông của mình.
"Nga? Nói như thế nào?" Đương kim thái tử năm ấy mới mười bốn tuổi Ti Liễu Hàn tò mò hỏi, nghĩ đến thân ca ca của Y Tư Hàn, bàn tay đang giơ ly trà củaTi Liễu Hàn dừng lại một chút.
Chú ý tới động tác đối diện của người nọ, Y Tư Hàn làm bộ như không phát hiện, có chút ủy khuất mở miệng: "Kỳ thật ta làm sao lại muốn xen vào, ta khi đó không phải bị ca ta lôi đến Âm sơn tu hành sao? Mới vừa từ trên núi xuống, đang đói đến phát hoảng, vừa lúc thấy Đại công tử của Ngọc Kiếm sơn trang Phùng Khải đón dâu, ta đã nghĩ đi kiếm bữa cơm ăn, ai mà biết tân nương tử kia nguyên bản là vị hôn thê của Nhị công tử Tả Minh sơn trang Tả Khâu Hoành chứ.
Tả Khâu Hoành làm sao cho phép lão bà của mình bị người khác cướp đi, ngày đó mang theo mấy trăm người đến Ngọc Kiếm sơn trang cướp tân nương, ta ngày đó đã đói muốn tâm thần bấn loạn, cho nên không cẩn thận đi quản chuyện bao đồng..." Nhớ tới chuyện ngày đó, Y Tư Hàn liền bực mình, hắn cũng chính là ở thời điểm hai bên nhân mã động thủ, ra mặt ngăn lại một chút, sau đó suy nghĩ biện pháp bãi bình chuyện này, ai ngờ lại bại lộ thân phận, bị Ngọc Kiếm sơn trang mạnh mẽ giữ lại hai ngày, hại không kịp trở về gặp ca ca đúng hẹn, bị phạt không nói còn bị ca ca mắng nữa, thật sự là mất nhiều hơn được.
"Thất hoàng thúc đối với chúng ta luôn luôn nghiêm khắc, huống chi hắn cũng là thân ca ca của ngươi, không phạt ngươi mới lạ." Ti Liễu Hàn không một chút đồng tình với Y Tư Hàn.
Kỳ thật thế nhân chỉ biết Y Tư Hàn cùng thái tử giao hảo, lại không biết ở ý nghĩa nào đó mà nói, Y Tư Hàn cùng thái tử cũng có quan hệ thúc chất. Đương kim Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt chính là thân ca ca đồng mẫu dị phụ (cùng mẹ khác cha) của Y Tư Hàn, mà Y Tư Hàn không chỉ là phủ chủ của Thiên Nguyệt phủ, hơn nữa còn là giáo chủ của giang hồ đệ nhất ma giáo Huyết Độc Giáo. Chẳng qua trừ bỏ một ít người ra, người trong thiên hạ chỉ biết thân phận phủ chủ của Y Tư Hàn.
Về phần hắn vì sao chính là thân đệ đệ của Thất hoàng tử, thì chính là chuyện cơ mật trong hoàng thất Yển Quốc không thể tiết lộ ra ngoài.
"Ai... Không phải khi đó trên người ngay cả một đồng tiền cũng không có sao, bằng không ta cũng sẽ không đi kiếm cơm ăn a. Sớm biết vậy ta tình nguyện tùy tiện đến nhà ai xin cái bánh mỳ, cũng không đi ăn cái gì rượu mừng." Nghĩ đến ánh mắt ca ca ngày ấy lạnh như băng, Y Tư Hàn hối hận không sao tả nổi.
"Ha ha..." Nhìn người hữu khí vô lực nằm ở trên nhuyễn tháp, Ti Liễu Hàn cười ra tiếng. Mấy người bọn họ thường xuyên bị hoàng thúc mang đến trên tòa Âm sơn đó, sau đó để mặc cho bọn họ một mình ở nơi nào đó ngụ vài ngày, hơn nữa phải trong thời gian quy định chạy về hoàng cung. Ở trên núi không chỉ phải hoàn thành việc hoàng thúc giao cho, tu hành, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải tự mình giải quyết.
Chẳng qua lần này Y Tư Hàn thật xấu số, đang lúc ngủ bị mang đến trên núi, cho nên trong người không có một xu, đã lên núi rồi mà chưa đến thời điểm là tuyệt đối không thể xuống núi. Âm sơn là tòa núi hoang, cũng khó trách Y Tư Hàn đói đến luống cuống.
"Tốt lắm, ngươi cũng đừng giận. Dù sao hoàng thúc cũng không thật sự giận ngươi, hơn nữa không phải đã phạt ngươi rồi sao? Ngươi còn làm ra bộ dáng sắp chết tới nơi làm gì." Ti Liễu Hàn cảm thấy mình cười cũng đủ rồi, bắt đầu an ủi đồng bọn đang dị thường uể oải.
"Liễu Hàn... Ca ta thân mình không tốt, ta không muốn lại làm cho hắn bởi vì quan tâm đến chuyện của ta mà sinh khí. Hơn nữa..." Nghĩ đến chuyện tình ngày đó chính mắt nhìn thấy, ánh mắt Y Tư Hàn liền trầm xuống.
"Làm sao vậy?" Ti Liễu Hàn rất ít khi nhìn thấy người này có vẻ mặt như vậy, cho nên cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
"Ngày đó lúc ta trở về... ca ta phát bệnh ..." Lúc nói những lời này, Y Tư Hàn trong mắt mọi người luôn nghịch ngợm tinh quái liền lộ ra thần sắc thương tâm cùng hối hận. Hắn chỉ biết là thân thể ca ca không tốt, mà không biết lại thống khổ đến như vậy.
"Kia không liên quan đến ngươi, thân thể hoàng thúc vẫn là như vậy." Ti Liễu Hàn nói ra chuyện tình mà bất kỳ ai trong hoàng gia cũng đều biết.
"... Liễu Hàn... Ngươi trách ca ta sao?" Y Tư Hàn đang nằm đột nhiên ngồi dậy, thận trọng hỏi chuyện mà hắn vẫn luôn muốn hỏi.
"Tư Hàn... Chuyện của hoàng thúc, ngươi cảm thấy được ta có thể có ý tưởng gì khác sao?" Ti Liễu Hàn biết người này hỏi chính là ý gì, nhưng hắn cũng không trực tiếp trả lời, mà là trả lời theo kiểu ba phải cái nào cũng được. Nhìn thấy người kia có chút lo lắng, Ti Liễu Hàn "cười khúc khích" một tiếng, "Ngươi sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Đó là chuyện của hoàng thúc bọn họ, cùng ngươi và ta có quan hệ gì.
Chúng ta chỉ cần làm tốt "huynh đệ " là được."
"Kia đương nhiên, ngươi nghĩ rằng ta vì sao đáp ứng làm cái gì phủ chủ lẫn giáo chủ chứ, còn không phải là vì sau này giúp ngươi." Thấy Ti Liễu Hàn vẫn không có gì khác, Y Tư Hàn cũng cười lên, sau đó bất mãn lẫn sảng khoái đánh thái tử một quyền, "Huynh đệ ta có gặp chuyện gì khó khăn ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, mau giúp ta ngẫm lại ta nên như thế nào hướng ta ca bồi tội."
"Để cho hoàng thúc đánh ngươi một chút không phải tốt lắm?"
"Oa! Tâm địa hảo ngoan độc, bị ca ta đánh, ta còn mạng sao?"
"Ngô... Cũng đúng, ngươi đã nói là ta là huynh đệ, ta hảo giúp ngươi ngẫm lại..."
"Mau nghĩ đi, mau nghĩ đi..."
Không khí khoái trá vui vẻ dần dần hòa tan không khí trầm trọng trong phòng, hai gã thiếu niên lúc này thật sự là bạn tốt tri kỷ cùng nhau cười đùa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!