"Nguyệt nhi. Đến giờ rồi, chúng ta nên đi thôi." Tiêu Lâm đứng trước cửa phòng ngủ của Hàn Nguyệt gọi. Hôm nay là sinh nhật tròn 25 tuổi đồng thời cũng là ngày kỉ niệm mười năm lên ngôi của Yển quốc hoàng đế Ti Ngự Thiên. Đông Nguyệt quốc, Sở Dịch quốc cùng với các nước chư hầu khác của Yển quốc đều phái sứ thần đến đây chúc mừng. Cho nên, hôm nay bọn họ không thể đến trễ được.
"Các ngươi cũng không biết Nguyệt nhi đang làm gì trong đó sao?" Tiêu Lâm hỏi Huyền Ngọc và Huyền Thanh hiện cũng đang đứng trước cửa phòng.
"Bẩm nương nương, sáng sớm sau khi dậy, điện hạ vẫn nhốt mình trong phòng, nô tài cũng không biết điện hạ đang làm gì." Huyền Ngọc cúi đầu đáp. Huyền Thanh vốn ít nói nên mỗi lần có chuyện gì đều là Huyền Ngọc đứng ra trả lời.
"Nguyệt nhi, con xong chưa? Hôm nay mẫu hậu và con không thể đến muộn đâu." Nhìn trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, Tiêu Lâm lại tiếp tục thúc giục.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng mở, Hàn Nguyệt xuất hiện trước mặt mọi người trong chiếc áo choàng đen quen thuộc của nó.
"Nguyệt nhi!? Sao con lại mặc như vậy?" Tại ngày lễ quan trọng thế này mà Hàn Nguyệt vẫn ăn mặc như bình thường, vừa nhìn Tiêu Lâm đã giật mình. Rõ ràng nửa tháng trước, Hàn Nguyệt đã lệnh người trong Chế Y cục làm một bộ y phục nào đấy. Dù Tiêu Lâm vẫn chưa nhìn thấy nó nhưng nàng tưởng rằng Nguyệt nhi may nó để tham dự buổi dạ yến hôm nay. Nàng sao biết được con nàng vẫn ăn mặc như vậy chứ.
"Phụ hoàng đồng ý rồi." Nhìn mẫu hậu cùng những người khác đều giật mình, Hàn Nguyệt lạnh nhạt giải thích. "Đi thôi!" Nói rồi lập tức đi ra ngoài.
Nghe nói hoàng thượng đã đáp ứng chuyện này, Tiêu Lâm cũng không nói gì nữa, liền dẫn người đi đến buổi dạ yến.
Nhìn đứa con đang đi bên cạnh mình, cả người dấu trong lớp áo choàng chỉ chừa cái mũi và đôi môi, Tiêu Lâm bèn hỏi : "Nguyệt nhi, hôm nay con chuẩn bị lễ vật gì dâng lên phụ hoàng?"
Thấy Hàn Nguyệt chẳng mang theo cái gì bên người, Huyền Ngọc Huyền Thanh trên tay cũng không có gì cả, Tiêu Lâm lấy làm lạ. Từ lúc chuẩn bị tham gia dạ yến sinh nhật đến giờ, ngoại trừ việc sai người may một bộ y phục nghe đồn rất kỳ quái cùng chế tạo bốn chiếc chuông nhỏ ra, con trai nàng cũng không làm gì cả. Tiêu Lâm cực kỳ tò mò, Nguyệt nhi sai người làm chuông để làm gì. Con trai nàng thật là càng ngày càng kỳ lạ.
Dường như không nghe thấy câu hỏi của mẫu hậu, Hàn Nguyệt vẫn yên lặng sải bước. Thấy nó không có phản ứng gì, Tiêu Lâm đành đè sự hiếu kỳ trong lòng xuống không hỏi nữa. Dù sao thì đến lúc đó cũng biết.
Sinh nhật 25 tuổi của Đại Yển quốc hoàng đế Ti Ngự Thiên, lại cộng thêm việc kỉ niệm 10 năm lên ngôi, đối với Yển quốc mà nói, ngày hôm nay cực kỳ quan trọng. Các nước khác cũng phái sứ thần mang theo đủ loại lễ vật đến đây chúc mừng. Vì ngày hôm nay mà suốt hai tháng liền các quan viên trong lễ bộ như kiến bò chảo lửa, bận rộn đến nỗi chẳng có thời gian ăn ngủ nghỉ ngơi, còn đám cung nữ thái giám trong cung từ trên xuống dưới chỉ hận không có thêm hai tay nữa để làm việc.
Cuối cùng thì ngày này đã tới, thần kinh mọi người cũng căng thẳng đến cực điểm.
Dù đã vào thu nhưng cái nóng vẫn chưa biến mất, cho nên yến hội sẽ được tổ chức ở ngoài trời. Các quan viên, sứ thần, phi tần, hoàng tử trong hậu cung lần lượt đi vào. Hơn nữa, lần này, vị Thất hoàng tử bấy lâu nay mọi người đồn đại cũng sẽ tham dự, khiến dạ yến hôm nay mang thêm một chút khẩn trương lẫn hưng phấn, nhất là những trọng thần của triều đình cùng các phi tử trong hậu cung, lòng họ khẩn trương hơn ai hết.
"Hoàng hậu nương nương cùng Thất điện hạ đến~~~"
Sau tiếng thông báo của viên thái giám, tất cả mọi người ở đây sững sờ trong chốc lát, rồi ngay lập tức hành lễ : "Chúng thần bái kiến hoàng hậu nương nương cùng Thất điện hạ. Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thất điên hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Chư vị đại nhân cùng các tỷ muội không cần đa lễ." Tiêu hoàng hậu mỉm cười đáp lại.
Mọi người ngẩng đầu nhìn vị hoàng hậu tuyệt sắc khuynh thành rồi đưa mắt ra xung quanh tìm kiếm Thất điện hạ. Lẽ ra điện hạ phải có mặt ở đây rồi chứ!?
"Nguyệt nhi, chỗ của con ở bên kia, để Huyền Ngọc Huyền Thanh dẫn con qua đó." Tiêu hoàng hậu nhẹ nhàng nói với Hàn Nguyệt, đồng thời ra hiệu cho bọn nô tài đang đứng phía sau đưa nó đến chỗ ngồi dành cho các hoàng tử.
"Chủ tử, xin để nô tài đưa ngài về chỗ." Huyền Ngọc thấp giọng nói với chủ tử của hắn.
Đang nhìn Tiêu hoàng hậu đầy nghi hoặc, tất cả mọi người đều chuyển mắt nhìn thân hình phía sau nãy giờ chẳng ai để ý đến. Một thân hình nhỏ bé ẩn sau tấm áo choàng bằng lụa đen tuyền hiện lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chiếc mũ trùm trên đầu che kín hơn nửa khuôn mặt. Hàn Nguyệt từ sau lưng Tiêu hoàng hậu bước tới, mang theo hai tên tiểu thái giám dung mạo thanh tú đi đến chỗ ngồi dành cho các hoàng tử. Trong thoáng chốc, cả hội trường lặng im không một tiếng động.
Tất cả các hoàng tử, ngoại trừ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử ra cũng đang sững sờ nhìn thân hình đang đi tới chỗ bọn họ. Đây là vị hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất Ti Hàn Nguyệt sao? Tại sao lại ăn mặc như thế này?
Ti Hàn Nguyệt chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình, thản nhiên ngồi xuống, chẳng buồn để ý đến những người xung quanh cũng như những ánh mắt mang theo đủ mọi loại tâm tình đang hướng tới nó. Huyền Ngọc Huyền Thanh thấy Hàn Nguyệt đã yên chỗ cũng lẳng lặng đứng ở hai bên chủ nhân của mình. Hai người đã quen với lối cư xử như vậy của Hàn Nguyệt, chỉ hi vọng vị chủ tử luôn chán ghét ồn ào náo nhiệt của mình có thể đủ kiên nhẫn tham dự đến hết yến hội tối nay.
Trong sân, nhìn Hàn Nguyệt cư xử như chốn không người, các quan lại đại thần cùng các phi tần trong hậu cung sắc mặt đã bắt đầu khó coi. Cho dù Thất hoàng tử có được hoàng thượng muôn vàn sủng ái đi chăng nữa mà hành động như vậy cũng quá coi thường người khác. Phụ thân cùng nhị ca của Tiêu Lâm cũng có chút không hài lòng. Dù sao bọn họ cũng là ông ngoại và cậu của nó, bình thường không thấy thì thôi, nhưng gặp rồi mà cũng không chào hỏi lấy một tiếng, thật là chẳng coi quy củ phép tắc ra sao cả. Mà sứ thần các nước, mặt mũi không đổi liếc nhìn nhau. Sắc mặt vẫn như cũ, nhưng ánh sáng đã hiện lên rõ ràng trong con mắt.
Ngay lúc tâm tư mọi người đang xoay chuyển không ngừng, một viên thái giám hô to : "Hoàng thượng giá lâm~~~"
Tất cả mọi người ngay lập tức sửa sang lại tư thế, cúi đầu hành lễ : "Chúng thần / Nhi thần / Thần thiếp bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Miễn lễ, bình thân."
Sau khi hành lễ xong, mọi người mới hoảng sợ phát hiện, Thất hoàng tử vẫn ngồi yên không có động tác gì. Lại quay sang nhìn hoàng thượng thì thấy, trên mặt hoàng thượng cũng chẳng có chút nào không hài lòng cả. Dường như trong lòng hoàng thượng, thái độ của Thất hoàng tử như thế là bình thường, không cần nhắc tới. Những cảm xúc phức tạp lẫn lộn lại hiện lên trong mắt tất cả những ai đang có mặt tại đây.
Hoàng thượng yên chỗ xong, mọi người mới dám ngồi xuống. Bầu không khí yên lặng tĩnh mịch bao phủ toàn hội trường.
"Nguyệt nhi…" Tuyên đế Ti Ngự Thiên đột nhiên mở miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!