Chương 10: (Vô Đề)

"Nguyệt nhi!"

"Uhm?" Ngẩng lên nhìn phụ hoàng lúc này đang ngồi bên cạnh bàn, Hàn Nguyệt vừa ăn thịt khô vừa đáp.

"Ngày mai phụ hoàng phái Lý Đức Phú đưa ngươi đến Nội Thị cung chọn mấy người hầu tùy thân."

"Hử?" Hàn Nguyệt giương mắt hỏi.

"Nghe Lý Đức Phú nói, Nội Thị cung vừa nhận một nhóm cung nữ, thái giám mới. Ngươi đi chọn xem. Đằng nào ngươi cũng nên có mấy nô tài tùy thân."

Tại sao? Hàn Nguyệt nghi hoặc nhìn phụ hoàng. Nó không thích những kẻ xa lạ đụng vào người nó. Từ khi còn là Nghiệt Đồng, nó đã không thích rồi.

Nhìn đứa con vẫn đang ngơ ngác không hiểu, Ti Ngự Thiên đứng lên, đi đến bên cạnh thân hình nhỏ bé kia rồi ôm nó đặt lên trên đùi.

"Mặc dù hiện tại, Ngọc Châu vẫn ở bên cạnh chăm sóc ngươi nhưng dù sao nàng cũng là người của hoàng hậu. Đến khi ngươi tròn tám tuổi, phải rời mẫu hậu độc lập sinh sống thì nàng không thể vẫn theo hầu ngươi được. Hơn nữa Ngọc Châu cũng khá lớn tuổi rồi, không thích hợp. Ngươi nên chọn hai tên nô tài tùy thân cùng lứa với mình. Năm ngoái phụ hoàng thấy ngươi còn nhỏ nên cũng tùy ngươi. Nhưng sang năm, ngươi cũng phải đến Thái Thư Viện học tập, có mấy tên nô tài thiếp thân hầu hạ vẫn tiện hơn.

Hơn nữa sau này, ngươi cũng cần phải có vài kẻ tâm phúc bên cạnh."

Lúc này, Ti Ngự Thiên trông như một người cha bình thường đang nhẹ nhàng giải thích cho con mình vì sao phải đi chọn nô tài. Hắn biết Hàn Nguyệt cực kỳ ghét tiếp xúc với người lạ. Trước mắt, ngoại trừ hắn cùng với Tiêu Lâm, chỉ còn có Ngọc Châu thường ngày vẫn chăm sóc nó là đụng vào nó được. Ngay cả Xuân Mai, Hàn Nguyệt cũng không cho phép nàng chạm vào. Nhưng dù sao nó cũng là hoàng tử, cần phải có mấy kẻ hầu người hạ riêng.

Nghe phụ hoàng giải thích, Hàn Nguyệt cũng không nói gì. Nó biết ở đây, hoàng tử, công chúa tròn ba tuổi thì phải đi chọn thái giám hoặc cung nữ tùy thân rồi. Nhưng nó không muốn có nô tài tùy thân hay thái giám gì cả. Một mình nó là đủ, bản thân nó cũng không thích chỗ đông người. Nó biết rất nhiều người trong hậu cung tò mò về nó. Lúc vừa mới khôi phục trở lại bình thường, ngày nào cũng có người đến tẩm cung của mẫu hậu để gặp nó, kể cả người nhà của mẫu hậu. Nhưng đối với chuyện thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người khác, Hàn Nguyệt không có hứng thú. Hơn nữa, nó không ưa gì mấy ánh mắt đó nên đối với những người này, nó chỉ liếc qua một lần rồi cương quyết không gặp lần thứ hai. May mà sau này phụ hoàng hạ chỉ cấm bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy nó.

Vuốt ve mái tóc đang bắt đầu dài lại như cũ, Ti Ngự Thiên lẳng lặng chờ Hàn Nguyệt trả lời. Hắn biết tại sao nó không muốn đi nhưng nô tài tùy thân nhất định phải có.

"Ba ngày sau đi." Sau khi suy nghĩ một lúc, Hàn Nguyệt đưa ra câu trả lời.

"Được rồi, ba ngày sau phụ hoàng sai Lý Đức Phú đưa ngươi đi chọn người." Ti Ngự Thiên cũng không hỏi Hàn Nguyệt vì sao phải ba ngày nữa mới đi. "Tối nay ngủ ở đây hay đi về?"

"Ở đây. Đi tắm."

"Được."

Đơn giản, rõ ràng.

"Nguyệt nhi vì sao phải may cái này?" Tiêu hoàng hậu nghi hoặc hỏi. Nguyệt nhi vừa đến đã đưa cho nàng bản vẽ, yêu cầu nàng tìm người làm xong trong vòng hai ngày.

"Mặc."

"Mẫu hậu biết nó dùng để mặc, nhưng sao con lại phải mặc thứ này?" Tiêu Lâm nghĩ chắc nàng sẽ chẳng bao giờ hiểu được đứa con này. Đầu tiên là sai người đem tất cả đồ ngủ đi sửa lại kiểu cách, thành cái dạng gì kỳ cục, giống như áo choàng nhưng lại có phần lỏng hơn, thắt lưng cũng lỏng lẻo hời hợt, cổ áo thì may cực kỳ rộng, phần chân không có xẻ ra nhưng chỉ dài đến đầu gối, cũng không biết nó học từ đâu. Mà bây giờ lại muốn may thứ này.

Tiêu Lâm tự hỏi không biết con nàng muốn làm gì.

"Mặc đi ra ngoài." Mặc mà còn muốn lý do nữa sao? Kiếp trước nó ra ngoài toàn ăn mặc như thế. Bây giờ nó chỉ đi lại quanh quẩn trong tẩm cung của mẫu hậu, lúc nào qua chỗ phụ hoàng thì do phụ hoàng đến bế nó đi.

"Mặc đi ra ngoài? Chẳng lẽ mấy hôm nữa Nguyệt nhi định mặc thế này đến Nội Thị cung?" Nghĩ đến chuyện Hàn Nguyệt đến Nội Thị cung chọn nô tài, lại nghĩ tới tính cách con trai mình, Tiêu Lâm cũng đã hiểu được phần nào.

"Ừ. Mấy ngày nữa cần mặc." Đặt bản thiết kế lên bàn mẫu hậu, Hàn Nguyệt đi vào hậu viện luyện công. Ti Ngự Thiên đã sai người chuẩn bị riêng cho nó một khoảng đất trống ở đó, để thuận tiện cho việc luyện tập.

Nhìn theo bước chân Hàn Nguyệt rời đi, lại nhìn bản thiết kế nó tự vẽ, Tiêu Lâm nhận ra, con nàng cho dù không phải là hoàng tử đi nữa cũng không chết đói được.

"Ai… điện hạ, ngài có thể suy nghĩ lại được không? Đồ đạc trong cung nhiều vô kể, lỡ điện hạ xảy ra sơ xuất gì nô tài làm sao ăn nói được với hoàng thượng bây giờ?" Lý Đức Phú nhìn Thất hoàng tử lúc này đang được bao phủ trong một lớp vải tối đen chỉ để lộ ra cái mũi và đôi mắt, cẩn thận hỏi. Thất hoàng tử vốn là bảo bối trong lòng hoàng thượng và hoàng hậu, ăn mặc thế nhỡ vấp phải cái gì thì thân nô tài như hắn sao có thể gánh vác nổi trọng tội này được đây.

"Lý công công, ngài đừng khuyên nữa. Nguyệt nhi đã quyết định chuyện gì thì ngoại trừ hoàng thượng, chúng ta chẳng ai khuyên nổi đâu." Tiêu hoàng hậu bất đắc dĩ nhìn Lý Đức Phú nói. Ngay khi Hàn Nguyệt yêu cầu may cái áo choàng này, nàng đã biết nó mặc vào sẽ tạo thành "hiệu quả" như thế nào. Hàn Nguyệt đã quyết định chuyện gì thì e rằng ngay cả hoàng thượng cũng không dễ dàng thay đổi, huống hồ hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ đi thay đổi nó. Dù sao Nguyệt nhi sẽ không để bản thân mình bị thương.

Ít ra về điểm này, con trai nàng vẫn khiến người khác an tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!