Chương 25: Không Hẹn Mà Gặp

"Bà xã."

Tiếng Cố Dã ngái ngủ vang lên, Từ Di Nhiên một phen hú vía vội vứt điếu thuốc cháy sắp hết vào gạt tàn, phóng như bay để cửa phòng ngủ kéo ngược anh vào phòng không cho anh thấy cảnh tượng nóng sốt kia, chỉ sợ rằng hai người kia tiếp theo sẽ xảy ra cảnh tượng nhạy cảm, tốt hơn hết vẫn không nên dạy hư Cố Dã.

Đẩy ngã Cố Dã lên giường, Từ Di Nhiên nằm xuống bên cạnh vội vàng dỗ anh: "Ngủ đi.

"Bên ngoài phát ra tiếng mắng chửi của A Nhĩ, Cố Dã hai mắt lim dim vùi mặt vào cổ Từ Di Nhiên, lơ mơ hỏi:"Bà xã, A Nhĩ bị gì vậy?"

"Không có gì, nó đang tranh cãi với Tu Kiệt, nếu anh ta bị nó đánh nhập viện chắc chắn cũng mãn nguyện.

"Cố Dã bật cười trong mơ hồ, men cồn trong người lôi kéo cơn tỉnh táo vào giấc ngủ rất nhanh. Tu Kiệt ngang nhiên cưỡng hôn A Nhĩ giữa ban ngày ban mặt, đang có men say trong người khiến cậu nổi xung thiên đẩy anh ta ra, đấm thẳng một phát vào mặt. Bị đánh đến ngã nhào ra bàn, lúc Tu Kiệt ngẩng đầu khóe môi đã chảy máu, A Nhĩ tức đến trong mắt hằn mạch máu đỏ, nhào đến nắm cổ áo anh hét vào mặt:"Muốn chơi chứ gì?

Được, ông đây chơi mày tới chết!

"Tu Kiệt nhếch môi cười nham hiểm, lập tức vác A Nhĩ lên vai trở về nhà. Vốn chỉ mạnh miệng nói cho bỏ tức nào ngờ gậy ông đập lưng ông, A Nhĩ trên vai Tu Kiệt hoảng loạn hét lên kinh hãi:"Con ** nó, buông ông ra!!!

"Cửa phòng ngủ trong nhà Tu Kiệt bị đá bật mở, A Nhĩ tiếp đất xuống đệm một cách hoàn mỹ, trước mắt có chút xoay mòng. Vừa thấy Tu Kiệt cởi áo, A Nhĩ thẫn thờ lắc đầu lồm chồm leo xuống giường. Tu Kiệt nắm vai A Nhĩ đang muốn bỏ chạy nhấn xuống giường, thư thả nở nụ cười quỷ quái, hạ giọng trêu chọc:"Đến đây, tôi đang đợi cậu chơi.

"Buổi chiều tắt nắng, sau khi thu dọn đống bừa bộn trên bàn, Từ Di Nhiên ra ngoài mua đồ ăn tối, Cố Dã thức dậy e là không còn sức, còn cô thì không biết nấu ăn. Vừa ra khỏi cửa thì A Nhĩ từ nhà Tu Kiệt lao ra ôm chầm lấy, Từ Di Nhiên giật mình đỡ lấy cậu sắp ngã xuống, bên tai vang lên tiếng cầu cứu khổ sở."Chị, cứu em...

"Tu Kiệt thong thả từ trong nhà bước ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn hạ, anh đi thẳng đến kéo A Nhĩ ra khỏi người Từ Di Nhiên quay lại trong nhà."Chị...

chị..."

Từ Di Nhiên ngẩn người nhìn A Nhĩ không còn sức phản kháng bị Tu Kiệt lôi đi, trên cổ và ngực không kịp cài nút áo chi chít vết đỏ đậm nhạt lớn nhỏ khác nhau.

Sức mạnh của A Nhĩ so với Tu Kiệt hoàn toàn áp đảo, nếu chỉ vì say rượu mà yếu hơn là không thể nào, trừ phi...

Từ Di Nhiên lặng lẽ nở nụ cười kỳ quái, hai người họ nhắc đến đối phương đều phủ nhận, dính vào một chỗ lại bùng cháy thế kia thật khiến người ta không thể không nghĩ đen tối.

Đến một quán ăn gần chung cư, trong lúc xếp hàng mua đồ ăn, Từ Di Nhiên từ xa đã nhận ra một bóng dáng quen mắt, cô cười nhạt lạnh lùng quay mặt đi, người đàn ông đó mua đồ xong cũng không để ý mà lướt qua cô.

Mua đồ ăn xong Từ Di Nhiên ghé cửa hàng mua gói thuốc lá mới trở về nhà, lúc đến gần nhà vô tình nhìn thấy cửa căn hộ đối diện có người đóng cửa, trong khi đó chủ hộ cũ đã dọn đi được một năm, nếu hàng xóm mới không ồn ào ảnh hưởng thì cũng không vấn đề.

Từ Di Nhiên vừa vào nhà đúng lúc Cố Dã thức dậy, anh mắt nhắm mắt mở tươi cười đi đến gần cô.

Bước vào nhà đến đặt túi đồ ăn lên bàn, Từ Di Nhiên thuận tay vỗ mông Cố Dã một cái, cưng nựng nhắc: "Ngồi đi, em đổ đồ ăn ra.

"Cố Dã ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống ghế, sực nhớ chuyện quan trọng liền bừng tỉnh, gấp gáp nói:"Bà xã, khi nãy bên nhà Tu Kiệt phát ra tiếng ẩu đả lớn lắm, anh còn nghe tiếng đồ đạc rơi nữa.

"Đôi mày Từ Di Nhiên khẽ cau nhẹ, động tác chợt dừng lại, nghiêm túc hỏi:"Anh nghe thấy thật sao?"

"Phải, anh nằm trong phòng cũng nghe thấy.

"Cố Dã thành thật gật đầu. Vách ngăn mỗi nhà được cách âm tương đối tốt, chưa kể từ vách nhà Tu Kiệt đến phòng ngủ cách nhau phòng tranh và phòng tắm, tiếng có thể vọng đến ắt hẳn mọi chuyện không còn đơn giản."Tiêu rồi."

Từ Di Nhiên vội bỏ đồ ăn xuống chạy sang nhà Tu Kiệt, nhỡ như đùa quá trớn mất mạng thì tiêu, hai người đàn ông khỏe mạnh ở cạnh nhau nhất định không dịu dàng nổi.

Cố Dã thấy Từ Di Nhiên đột nhiên hoảng hốt chạy đi cũng bối rối chạy theo sau.

Đến trước cửa nhà Tu Kiệt, Từ Di Nhiên nhấn chuông nửa phút cũng không có ai ra mở cửa, cô vội bấm mật mã là ngày sinh nhật của Tu Kiệt để phá cửa.

Cánh cửa bật mở, phòng khách ngổn ngang đồ đạc như vừa mới đánh nhau xong, Tu Kiệt từ trong phòng đi ra, trên người mặc áo choàng tắm, mái tóc vừa gội vẫn còn nhiễu giọt, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.

Trước đó vài phút Từ Di Nhiên còn sợ A Nhĩ không chịu được nữa mà bộc phát tẩn Tu Kiệt một trận bất tỉnh, nhưng nhìn Tu Kiệt thế này thì người cô nên lo lắng là A Nhĩ mới đúng.

Cố Dã đứng sau lưng Từ Di Nhiên đưa mắt quan sát khung cảnh hỗn loạn trong nhà Tu Kiệt, anh ngây ngốc thỏ thẻ: "Bà xã, có cần gọi cấp cứu không?

"Từ Di Nhiên dở khóc dở cười xoay đầu nhìn Cố Dã:"Không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!