Bức tường trống không.
Ta ném sách đi, theo bản năng chạy đến bên giường, túm lấy Chu Kim An, run rẩy nói:
"Biểu ca, tỉnh, hình như trong phòng có thứ kỳ quái!"
Chu Kim An bị ta lay một hồi, thế mà lại chậm rãi mở mắt ra thật.
Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào ta.
Đôi mắt ngày thường vốn lạnh lùng ôn hòa, giờ đây lại trở nên sâu thẳm đầy xâm lược, hệt như chứa đựng một con quái thú hung dữ, hoàn toàn không còn dáng vẻ thường ngày.
Ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển xuống, từ mắt ta, đến môi, đến vai, đến một vùng trắng nõn.
Ánh mắt hắn dần trở nên nóng bỏng, vừa ẩn nhẫn vừa điên cuồng, như thể con quái thú kia đang ngo ngoe rục rịch, giây tiếp theo sẽ lao ra, nuốt chửng ta.
Ta sợ hãi buông tay, lại bị bàn tay nóng bỏng của hắn nắm lấy.
Trong phút chốc, trời đất quay cuồng, ta bị hắn đè xuống dưới thân.
Bộ dạng xa lạ này của Chu Kim An thật sự khiến ta sợ hãi vô cùng.
"Biểu ca, huynh có thể, có thể tránh ra một chút được không?"
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, thở dốc lẩm bẩm:
"Vì sao ngươi cứ luôn xuất hiện trong giấc mơ của ta..."
Hơi thở nóng bỏng phả xuống, hắn cuồng nhiệt hôn ta.
Hắn hành động quá thô bạo, quá điên cuồng, khiến ta đau đớn khắp người, không nhịn được mà giãy giụa vùng vẫy.
"Biểu ca, ưm, huynh tránh ra trước đã... Ta đau..."
Ta chưa bao giờ biết một nam nhân lại có sức mạnh lớn đến vậy, cho dù ta có dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể lay động hắn mảy may.
Chuyện này hoàn toàn khác với chuyện nam nữ mà ta tưởng tượng.
Chiếc váy ngắn bị xé rách, đôi chân trắng nõn lộ ra.
Trong lòng ta tràn ngập bất lực và sợ hãi, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lúc này, trong sân bỗng truyền tới tiếng ồn ào, tiếp đó là tiếng kêu la:
"Cháy rồi! Mau cứu hỏa!"
Dường như Chu Kim An hơi sững người lại.
Ta dùng hết sức lực toàn thân đẩy mạnh một cái, hắn ngã ngửa ra sau, ngã xuống đất, bất tỉnh.
Ta không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhặt quần áo lên che cơ thể lại, chạy như bay ra khỏi phòng.....
Trong màn đêm, phủ Thượng thư rộng lớn ngập trong ánh lửa bập bùng, tiếng người ồn ào huyên náo.
Mà cách một bức tường, dưới ánh trăng lạnh lẽo, có mấy người lặng lẽ đứng trong một con hẻm nhỏ vắng lặng.
Bóng người cao lớn đứng ở chính giữa chắp tay sau lưng nói nhỏ vài câu rồi rời đi. Hai người còn lại bỗng bay lên không, ẩn mình vào một cây đại thụ vươn dài đến trong phủ.
Giữa những cành lá rậm rạp, mơ hồ vang lên tiếng nói nhỏ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!