Chương 2: (Vô Đề)

"Thượng thư chỉ có một nhi tử độc nhất, lại là người tài giỏi, tiền đồ rộng mở. Từ nhỏ nó đã được dạy dỗ nghiêm khắc, phẩm hạnh đoan chính, không ra ngoài trăng hoa, trong nhà cũng không có thông phòng làm ấm giường."Dù phải trả bất cứ giá nào, con cũng phải quyến rũ được nó. Nếu thành công, ta sẽ tìm cho hai muội muội của con một mối hôn sự tốt.

Nếu con không thành công thì để Nhị muội đến, Nhị muội không được thì để Tam muội đến."

Lúc đó, Nhị muội mười ba tuổi, Tam muội mới mười một.

Lời di mẫu nói vừa mang ý khuyên nhủ lại vừa mang ý uy hiếp.

Di mẫu là thiếp thất, nhiều năm không có con, dù Đại phu nhân phủ Thượng thư đã qua đời nhiều năm di mẫu vẫn không thể lên làm chính thất, rất cần người nhà mẹ đẻ giúp đỡ.

Ta đồng ý.

Bởi vì từ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Kim An, ta đã rung động.

Một vị công tử như ngọc vậy, ai mà không động lòng cho được?

Nhưng vấn đề cũng nằm ở chỗ này, hắn quá quân tử.

Ba năm qua, ta đã dùng đủ mọi cách.

Ta cố ý va vào n.g.ự. c hắn, ngã xuống hồ nước, làm ướt áo hắn, thổi vào tai hắn, ngậm ngón tay hắn...

Những chuyện nên làm không nên làm ta đều đã thử qua, nhưng vẫn không thể khiến hắn có chút hành động vượt quá giới hạn nào với ta.

Ta từng nghi ngờ hắn đoạn tụ (ý là gay đó mấy bà).

Cho đến một lần ta nhìn thấy hắn nói chuyện với Nguyễn Tố Tâm, hắn cẩn thận từng li từng tí, mặt đỏ bừng lên.

Lúc đó ta mới hiểu, không phải hắn không thích nữ nhân.

Chỉ là hắn không thích ta.

Người hắn ái mộ là tiểu thư đoan trang, phẩm hạnh cao quý.

Là vầng trăng sáng nhất kinh thành, Nguyễn Tố Tâm.

Ta vô cùng chán nản.

Nhưng di mẫu lại không cho là vậy.

"Ta không tin trên đời này lại có nam nhân không thích kiểu như con, dù Chu Kim An có quân tử đến đâu, nhưng chẳng lẽ hắn không phải nam nhân?"

Dưới sự kiên trì của di mẫu, ta liên tục chiến bại, lại liên tục đứng dậy.

Trong phủ, ánh mắt đám hạ nhân nhìn ta dần mang theo ý khinh thường.

Ngoài phủ, tiếng xấu ta đeo đuổi nam nhân mà không được đã lan truyền khắp nơi.

Các công tử tiểu thư trong kinh thành thường xuyên lấy ta ra làm trò cười.

Họ còn đặt cho ta một biệt danh: Chàng Nam Tường tiểu thư (Đụng tường nam ý chỉ người cố chấp, biết không được nhưng vẫn cố đ.â. m đầu vào).

Ta họ Trang, tên Nam Tường.

Cũng, rất thích hợp.

Chu Kim An mở tiệc trong phủ, mời các công tử thế gia và đồng liêu đến ngâm thơ đối ẩm, trong đó, còn đặc biệt mời Nguyễn Tố Tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!