Chương 16: (Vô Đề)

Tim ta đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lại thấy vành tai của hắn cũng nổi màu đỏ ửng.

Dường như ban ngày Lam Ngạn rất bận, chưa từng thấy bóng dáng, nhưng buổi tối hắn nhất định sẽ ở đó, pha trà sẵn, ngồi ở nơi đó chờ ta.

Bất tri bất giác đã qua tháng giêng.

Trong phủ cần gì có đó, hết thảy chu đáo đầy đủ, ta cũng không bước ra khỏi cửa chính một bước.

Ngày ấy tiểu nha đầu không chịu nổi tịch mịch, đi ra ngoài dạo một vòng, mang về một tin tức động trời.

Hoàng đế đột nhiên làm án văn tự gì đó, kinh thành hơn một nửa quan viên hoặc là bị bãi chức, hoặc là bị tịch thu gia sản, hoặc là bị hạ ngục, thậm chí có kẻ bị tru di cửu tộc.

Chúng ta ở trong phủ trạch yên bình nhẹ nhõm, nhưng bên ngoài, toàn bộ kinh thành đã hỗn loạn lật trời.

Ta căng thẳng hỏi:

"Phủ Thượng thư thì sao? Không có việc gì chứ?"

Nhưng tiểu nha đầu lại không nói ra được tin tức ta cần.

Ta lập tức thay áo vải, vội vàng ra khỏi cổng đi tới phủ Thượng thư.

Trên đường người đi lại thưa thớt hơn rất nhiều, đi tới cổng chính, ta thấy bảng hiệu viết Thượng thư phủ đã bị gỡ xuống.

Ta trực tiếp tiến vào trong phủ gặp di mẫu, thấy di mẫu tuy mi tâm khóa chặt, nhưng người vẫn bình an vô sự, mới yên lòng.

Nhà chúng ta, ngoại trừ hai muội muội, thì chỉ còn lại một người thân này.

Di mẫu vừa nhìn thấy ta lập tức rơi lệ, bà ấy nói bà ấy đã phái người đi tìm ta nhiều lần, nhưng mãi vẫn không có tin tức, còn tưởng ta đã xảy ra chuyện.

Lúc này ta mới biết được, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh, Thượng thư và biểu ca đều chỉ bị bãi quan, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng nhà mẹ đẻ Nguyễn Thái phó của Nguyễn Tố Tâm lại bị bắt hết vào ngục, vì nàng đã được gả đi nên xem như có thể thoát được một kiếp.

Đang nói, tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, ta quay đầu nhìn lại, thấy Chu Kim An đang thở hồng hộc xuất hiện ở cửa.

Hắn gầy đi rất nhiều, mí mắt xanh xao, thoạt nhìn có chút tiều tụy.

Nam Tường... Giọng hắn khàn khàn.

Ta choáng váng trước cảm xúc mãnh liệt của hắn: Biểu ca.

Hắn đột nhiên bước tới ôm chầm lấy ta, cơ thể còn run rẩy nhè nhẹ.

"Ta tìm khắp nơi không thấy muội, tưởng muội đã mất, trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn trách bản thân mình. Nam Tường, muội không thể đi nữa, ta không thể để muội rời đi nữa."

Hắn ôm ta rất chặt, giống như muốn ghì ta vào trong cơ thể hắn vậy.

Không biết từ lúc nào di mẫu đã không còn ở đây nữa.

Thân thể ta cứng đờ, nhất thời không dám nhúc nhích.

"Các ngươi đang làm cái gì!"

Ngoài cửa truyền đến một tiếng chất vấn đè nén.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!