Chương 13: (Vô Đề)

"Ta thật lòng cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi làm ầm ĩ lên như vậy, ta đã không rời khỏi phủ Thượng thư, cũng sẽ không được sống những ngày tháng thoải mái vui vẻ như bây giờ."

Nàng ta nhìn chằm chằm ta một lúc, lắc đầu cười nhạo, thất vọng nói:

"Nguyễn Tố Tâm ta sao lại coi một nữ nhân như ngươi là đối thủ? Thật nực cười mà cũng thật đáng buồn."

Trên mặt nàng ta lộ ra vẻ nhẹ nhõm, còn lấy ra một thỏi bạc ném lên quầy hàng của ta, sau đó xoay người rời đi.

Một đêm trước ngày đại hôn ở phủ Thượng thư, lúc ta ra ngoài lấy củi đã nhìn thấy Chu Kim An.

Hắn im lặng đứng ở ngoài viện, thân hình hòa vào màn đêm mờ ảo.

Ta nghi ngờ mình nhìn nhầm, định tiến lên xem cho rõ lại thấy hắn bỗng nhiên xoay người, sải bước rời đi.

Ngày đại hôn, ta lại nhìn thấy hắn.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

Hắn mặc hỉ bào đỏ thẫm, vừa lộng lẫy vừa trang trọng, cưỡi trên lưng ngựa cao to, khí thế bừng bừng lướt ngang qua quầy hàng của ta.

Tiểu cô nương nhìn đến ngây người:

"Đây là công tử nhà nào vậy, sao giống hệt như thần tiên giáng trần! Sau này ta mà được gả cho một người như vậy thì tốt biết mấy."

Ta cười đáp: Ừ, đúng vậy.

Không lâu sau, việc phòng thủ trong kinh thành bỗng trở nên nghiêm ngặt.

Người đi đường dần dần ít đi, thỉnh thoảng lại có quan binh mặc giáp xếp hàng chạy qua, bầu không khí căng thẳng bao phủ cả kinh thành, hệt như bão táp sắp đến.

Một hôm, ông chủ quán mì nghiêm túc nói với ta:

"Hình như triều đình sắp có biến, mấy ngày tới các ngươi đừng ra ngoài nữa, chúng ta cũng phải về nhà lánh nạn thôi."

Ta và tiểu cô nương nghe lời, bắt đầu đóng cửa không ra ngoài.

Gần đến Tết, bỗng nhiên nãi nãi phát bệnh, hôn mê bất tỉnh. Tiểu cô nương lo lắng đến phát khóc.

Ta vội vàng lấy ngân phiếu di mẫu đưa hôm đó ra đổi thành bạc, mời đại phu về xem, nhưng đại phu lại bó tay hết cách.

Hôm đó, có một lão đầu mập mạp mặt mày phúc hậu đi tới viện.

Hắn ăn mặc sang trọng, cười híp mắt nói mình là Hà quản gia, được chủ nhân căn dặn, mời chúng ta đến quý phủ ăn Tết.

Ta kinh ngạc hỏi:

"Chủ nhân ngươi là ai? Vì sao lại mời chúng ta?"

Hắn ôn tồn giải thích, nói chủ nhân có duyên với ta từ trước, thân phận sau này ta sẽ tự biết, nhưng đối phương tuyệt đối không có ác ý, hơn nữa trong phủ còn có danh y, có lẽ có thể chữa khỏi bệnh cho nãi nãi.

Ta nghe vậy lập tức đồng ý, dẫn tiểu cô nương và nãi nãi lên xe ngựa theo đối phương.

Đến nơi rồi ta mới biết đó là một tòa nhà nguy nga tráng lệ.

Ta mang theo nghi hoặc xuống xe ngựa, đám người hầu được huấn luyện kỹ càng lập tức tiến lên nghênh đón, người thì đưa áo choàng, người thì dâng lò sưởi.

Nãi nãi được đưa vào y quán trong phủ, tiểu cô nương đi theo nãi nãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!