Tóm lại hiện tại kinh thành đã vào đông, băng tuyết ngập trời cũng không dễ đi, ta quyết định đợi đến sang xuân năm sau, khi bên di mẫu không còn khiến ta lo lắng nữa rồi lại lên đường cũng không muộn.
…
Khi cầm bọc hành lý đi đến chỗ rẽ đầu đường, ta nhìn thấy Chu Kim An.
Hắn đứng trước một chiếc xe ngựa, lẳng lặng nhìn ta.
Ta bước lên trước, khom người hành lễ.
"Biểu ca, trước đây Nam Tường nhiều lần đắc tội, xin biểu ca thứ lỗi. Hôm nay chia tay, mong rằng ngày sau mọi chuyện đều tốt đẹp."
Hắn thấp giọng nói: Lên xe.
Ta sững sờ.
Hắn đưa ta tới một tiểu viện nhỏ nhắn xinh xắn.
Đây là nơi nào? Ta nhìn xung quanh.
Hắn cụp mắt xuống:
"Ngươi cứ ở lại đây trước, ngày sau, ta sẽ đưa ngươi về phủ."
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn bỗng ngẩng lên, trong mắt trào lên những cảm xúc khó hiểu.
"Hôm đó ta không cứu ngươi trước là bởi vì ta biết ngươi biết bơi."
Ta từng cố ý ngã xuống hồ nước trước mặt hắn, lúc hắn cứu ta thì chân bị chuột rút, cuối cùng vẫn là ta kéo hắn lên bờ.
Ta gật đầu:
"Ngươi ái mộ Nguyễn tiểu thư, dù thế nào đi nữa, cứu nàng ấy cũng là điều nên làm."
Hắn mím môi, im lặng không nói.
Ta do dự một chút, rồi nói:
"Ta không hề đẩy nàng ấy."
Hắn ngắt lời ta:
"Chuyện này ngươi không cần giải thích, chắc là Tố Tâm nhất thời hoảng sợ nên mới hiểu lầm."
Ngươi tin ta?
Trong lòng ta có chút kinh ngạc.
Hắn thản nhiên nói:
"Chúng ta ở chung ba năm, tuy rằng ngươi... đôi khi ngươi hành xử có chút không hợp phép tắc, nhưng tâm tính ngươi đơn giản lương thiện, không phải loại người sẽ dùng những thủ đoạn bỉ ổi đó."
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Hốc mắt ta bỗng đỏ rực lên, cười nói:
"Biểu ca nói vậy, ta càng thấy áy náy hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!