Vừa dứt lời, bầu không khí rơi vào yên lặng.
Bàn tay Khương Tri Ly nắm chặt vào nhau, vì cô dùng sức nên các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Cô không có cách nào phản bác lại.
Bởi vì chính cô đã từng nói ra những lời này.
Nhìn thấy vẻ trầm mặc trong ánh mắt cô, độ cong khóe miệng Phó Bắc Thần dần hạ xuống, ánh mắt anh nhìn đi chỗ khác rồi xoay người đi ra ngoài.
Khương Tri Ly cũng không lên tiếng gọi anh lại.
Khoảng một lúc sau khi Phó Bắc Thần rời đi, người giúp việc đến gọi cô ăn cơm, lúc này Khương Tri Ly mới từ bên trong đi ra.
"Cô Khương, tôi đưa cô đến phòng ăn."
Cô mỉm cười, không nhìn ra được cảm xúc khác thường nào nữa, Được, cảm ơn.
Cô đi theo người giúp việc đến phòng ăn, Vu Hữu Bằng với Hứa Tinh đã ngồi vào bàn, trên chiếc bàn dài đặt đầy món ăn thơm phức.
Khương Tri Ly ngồi bên phải Hứa Tinh, còn Phó Bắc Thần ngồi bên trái Vu Hữu Bằng.
Cứ như vậy, hai người bọn họ tình cờ ngồi đối diện nhau.
Nhưng cho dù có cơ hội tốt đến đâu, Khương Tri Ly cũng không dám quá tùy ý, dù sao thì Hứa Tinh với Vu Hữu Bằng vẫn còn đang ngồi đây.
Lúc ăn cơm, cô ngồi im lặng, thỉnh thoảng lắng tai nghe Vu Hữu Bằng trò chuyện với Phó Bắc Thần.
Vu Hữu Bằng vừa rót rượu vừa hỏi:
"Gần đây ông nội thế nào rồi? Lần này cậu về nước, chắc là bị mắng không ít đâu nhỉ."
Đầu ngón tay đang cầm muỗng của Khương Tri Ly siết chặt lại.
Còn không đợi Phó Bắc Thần lên tiếng trả lời, Vu Hữu Bằng vừa cười vừa nói tiếp:
"Nếu là tôi thì tôi cũng mắng cậu, trụ sở chính bên Mỹ đang phát triển tốt như vậy, cậu lại muốn về đây. Người trẻ tuổi đúng là thích tự tìm rắc rối mà."
Một ý nghĩ không được thực tế cho lắm bỗng hiện lên trong đầu Khương Tri Ly.
Chẳng lẽ Phó Bắc Thần về nước là vì cô?
Một giây sau, Khương Tri Ly nghe thấy Phó Bắc Thần trả lời:
"Tiềm năng phát triển của Giang Thành rất tốt, mấy năm nay, tiềm năng phát triển của ngành bất động sản và trang sức vô cùng cao, triển vọng phát triển cũng rất khá."
Quả nhiên, doanh nhân làm việc đều là do đánh hơi được lợi ích, cho nên cô không tự mình đa tình nữa thì tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Khương Tri Ly bỗng nhiên không muốn ăn nữa, cô vừa đặt chiếc muỗng vừa cầm trong tay xuống đã nghe thấy Hứa Tinh ngồi bên cạnh hỏi:
"Tri Ly này, tôi nhớ trước đây cô từng nói muốn về nước mở phòng làm việc riêng, sao bây giờ lại đến Kỳ Nhạc rồi?"
Vừa dứt lời, hai người đàn ông đang trò chuyện bên cạnh cũng chú ý đến.
Cảm nhận được ánh mắt của Phó Bắc Thần, Khương Tri Ly ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời rạng rỡ của cô nhìn anh, sau đó mới quay đầu lại trả lời Hứa Tinh:
"Phúc lợi ở Kỳ Nhạc rất tốt, mặt nào tôi cũng thích, là công ty số một trong lòng tôi vì thế tôi mới đến đây."
Cô còn cố tình nhấn trọng âm vào chữ thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!