Chương 45: Đừng Đi Có Được Không

Chớp mắt một cái, giao thừa sắp đến, cảnh đêm thành phố lấp lánh ánh đèn neon, một chiếc máy bay ổn định hạ cánh xuống sân bay Giang Thành.

Diệp Gia Kỳ xách một chiếc vali nhỏ, cô mặc một chiếc váy dài kiểu Hawaii, bên ngoài chỉ vội vàng mặc một chiếc áo khoác nhung, thậm chí còn không buồn kéo khóa lên, cô lạnh đến nỗi hắt hơi liên tục.

Trước cửa sân bay, một chiếc Porsche quen thuộc ngừng ở đó.

Hoắc Tư Dương mở cửa xe rồi xuống giúp cô xách hành lý, khóe mắt thoáng nhìn thấy quần áo trên người cô, không nhịn được mà nhíu mày:

"Kéo giây kéo cẩn thận lại."

Diệp Gia Kỳ ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái, cô trợn mắt xem thường:

"Hoắc Tư Dương, anh có thể đừng quản em như ba em quản em được không, anh cho rằng mình là ai chứ....."

Hoắc Tư Dương trở lại xe, vừa mới khởi động xe, thấy cô không nhúc nhích, không nói lời nào, anh kéo khóa áo khoác của cô đến trước ngực, nghiêm túc che đi làn da trắng nõn của cô lại, sau đó thắt dây an toàn cho cô.

Nghe đến câu cuối cùng, đôi mắt lãng tử đào hoa hơi nheo lại, ánh mắt bỗng nhiên có hơi nguy hiểm.

Giọng anh cợt nhả:

"Anh là chồng tương lai của em, sao em lại không nhớ vậy?"

Diệp Gia Kỳ nhất thời cau mày như con mèo hoang nhỏ bị giẫm đuôi, cô lải nhải không ngừng như súng máy nổ:

"Có cái rắm, ai muốn kết hôn với anh chứ! Chuyện đính ước chó má kia từ tám năm trước mà đến bây giờ anh vẫn còn nhớ, anh cũng chẳng phải phụ nữ, sao lại nắm em mãi không buông vậy!"

Thấy thái độ của cô vẫn kháng cự như cũ, Hoắc Tư Dương nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt mờ mịt, sau đó lại giấu đi không để lại một chút dấu vết.

Anh nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh:

"Anh đã hứa với chú Phó sẽ chăm sóc cho em."

Nào ngờ, lời mà Diệp Gia Kỳ không muốn nghe nhất lại là những lời này.

Cô mím chặt môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhận thua mà phản bác lại:

"Em không còn là trẻ con nữa, em đã trưởng thành rồi, em còn có anh trai, không cần anh chăm sóc."

Nói tới đây, Diệp Gia Kỳ mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng quay đầu lại hỏi anh:

"Đúng rồi, anh em đâu?"

"Anh nói anh em đi bar mấy ngày liền, thật hay giả vậy? Anh trai em là người có thể đi bar sao???"

Hoắc Tư Dương nghiêm túc gật đầu:

"Thật đó, sau khi từ Mỹ trở về, mỗi tối đều đến."

Diệp Gia Kỳ trợn tròn mắt:

"Không phải chứ, em nghe mẹ em nói, anh ấy ngồi máy bay tư nhân cả đêm về Mỹ trong một đêm, phá két sắt với thư phòng của ông nội, ông nội lần này sao lại chọc giận anh ấy rồi?"

Bỗng nhiên, linh cảm của cô lóe lên, lại hỏi:

"Chẳng lẽ ông nội muốn chia rẽ anh ấy với chị Tri Ly của em?"

Không đợi Hoắc Tư Dương trả lời, Diệp Gia Kỳ đã âm thầm chấp nhận đáp án này, cô tự hỏi tự trả lời

"Khó trách, lần này anh em lại tức giận như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!