Chương 43: Em Chỉ Muốn Giúp Anh Tắm Thôi

Khương Tri Ly giống như vừa tỉnh táo lại được một chút, nhưng lại bị tiếng gọi này của anh làm cho ý thức của cô lại một lần nữa chìm vào trong làn suối, khiến cô hoàn toàn không xác định được phương hướng.

Khương Tri Ly miễn cưỡng dựa vào trên người anh, giống như là người không xương vậy, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Cô nhắm hai mắt lại, bỗng dưng nhẹ giọng lên tiếng:

"Bây giờ em đang nằm mơ sao? Nếu không thì sao lại nghe thấy Phó Bắc Thần gọi em là bảo bối chứ...."

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, thanh âm trầm thấp dịu dàng: Ừ, là mơ thôi.

Phó Bắc Thần cảm thấy rằng mình nhất định đã bị lây rượu từ cô.

Anh không có cách nào phủ nhận rằng trên người Khương Tri Ly lại có ma lực đến vậy.

Sẽ khiến anh làm những chuyện mà anh không thể làm, nói ra những lời hoàn toàn không giống với những gì anh sẽ nói ra được.

Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại vui vẻ chịu đựng.

Cam tâm tình nguyện, ngã ở chỗ cô, hết lần này đến lần khác.

Không biết đã qua bao lâu, bên trong phòng im lặng đến nỗi chỉ còn lại âm thanh chuyển động của kim đồng hồ.

Khương Tri Ly ở trong lòng anh cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra, nhìn cô tỉnh táo hơn vừa rồi được một chút.

"Em phải đi vào nhà vệ sinh rửa mặt....."

Nói xong câu này, cô tự mình đứng vững rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Nhìn cô đi chầm chậm từng bước, Phó Bắc Thần nhíu mày lại nhưng anh vẫn không đi theo vào trong.

Anh cởi áo khoác trên người ra để lên ghế sofa, anh ngồi đợi một lúc vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh.

Cảm thấy có gì đó không đúng, Phó Bắc Thần dứt khoát đứng dậy đi tới trước cửa nhà vệ sinh.

Anh gõ cửa hai cái, thấp giọng gọi cô: Khương Tri Ly.

Không có ai trả lời.

Phó Bắc Thần cau mày lại, anh trực tiếp giơ tay lên mở cửa nhà vệ sinh.

Bên trong nhà vệ sinh, Khương Tri Ly cũng không hề ngoan ngoãn đứng bên cạnh bồn rửa mặt như cô đã nói, mà chạy tới vào trong phòng tắm, cầm vòi hoa sen trong tay, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, không biết cô đang nghiên cứu cái gì nữa.

Em đang làm gì vậy?

Bỗng nhiên anh lên tiếng, làm Khương Tri Ly sợ hết hồn, cô nghe thấy tiếng vừa ngẩng đầu lên thì vòi sen trong tay hướng thẳng vào người anh.

Không biết đã ấn công tắc nào, cạch một tiếng, nước phun thẳng ra làm ướt áo anh.

Bất thình lình như vậy, ánh mắt Khương Tri Ly vẫn còn thất thần, cô luống cuống đứng yên tại chỗ.

Lúc này Phó Bắc Thần mới phát hiện ra, cô hoàn toàn không tỉnh táo, vẫn còn đang say.

Anh cảm thấy đau đầu, để mặc nước chảy như vậy, đi đến bên cạnh cô tắt vòi hoa sen đi.

Ánh mắt Khương Tri Ly ngơ ngác nhìn anh, nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng trên người anh trở nên trong suốt, cái áo ướt đẫm dính sát vào người, đường nét trên người anh lập tức hiện ra rõ ràng, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bụng của anh.....

Khiến người ta cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Cô im lặng nuốt nước bọt, nhỏ giọng lên tiếng chối bỏ trách nhiệm: Em không có cố ý...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!