Chương 34: Ngày Hôm Qua Còn Mặc Áo Sơ Mi Của Anh Vào Thư Phòng Của Anh

Phó Bắc Thần trầm mặc nhìn chằm chằm dấu chấm than màu đỏ kia một lúc lâu, sau đó lại có cuộc gọi đến.

Đầu bên kia điện thoại là Vu Hữu Bằng, người đã hẹn gặp anh ở trang viên hôm nay.

Giọng điệu của Vu Hữu Bằng có hơi áy náy:

"Bắc Thần này, tôi vừa mới biết, vợ tôi hôm nay đã mời cô Khương lần trước đến nhà, cậu xem xem hôm nay cậu vẫn đến bàn chuyện theo kế hoạch ban đầu, hay là đợi đến ngày mai?"

Nghe vậy, Phó Bắc Thần mím môi, anh nhẹ nhàng nói:

"Không sao, hôm nay đi, bây giờ tôi qua đó."

Trang viên.

Bên trong phòng trà, Khương Tri Ly đưa bản thiết kế cho Hứa Tinh xem, điều chỉnh lại một số chi tiết, cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo.

Có lẽ vì đơn hàng này có liên quan đến Thẩm Nhân, cô vẫn luôn sửa đi sửa lại để đạt được hiệu quả tốt nhất, khó tránh khỏi việc khiến bản thân mình mệt mỏi.

Thấy Hứa Tinh khen không dứt miệng, Khương Tri Ly cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô định xách túi xách rời đi, lại bị Hứa Tinh nhiệt tình giữ lại, đành phải ngồi xuống uống hai chén trà.

Bên ngoài phòng trà, hai bóng người đến càng lúc càng gần, Khương Tri Ly cúi đầu nhìn lá trà đang lơ lửng trong ly, cô không để ý đến âm thanh phía sau.

Đúng lúc này, Hứa Tinh lên tiếng hỏi:

"Đúng rồi Tri Ly này, hiện giờ cô có bạn trai không?"

Khương Tri Ly bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong đầu cô lại nghĩ đến bức ảnh mà Nghê Linh đã gửi cho cô, sự ức chế trong lòng cô bỗng trở nên nặng nề hơn.

Khóe môi cô cong lên, nhưng thật ra là cô đang cắn chặt răng, mỉm cười lắc đầu: Không có.

Lời còn chưa dứt, một cảm giác ớn lạnh ập đến sau lưng cô.

Khương Tri Ly từ từ quay đầu lại, cô nhìn thấy Phó Bắc Thần đang đứng sau lưng nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Cứu với, sao hôm nay Phó Bắc Thần cũng ở đây vậy.

Còn nữa, sao anh lại chẳng chột dạ tí nào vậy, thản nhiên như vậy à??

Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, lửa giận trong lòng cô lại bốc lên, cô dứt khoát cầm túi đứng dậy.

"Không còn sớm nữa chị Hứa Tinh, em đi trước, không quấy rầy chị nữa."

Ngay khi Khương Tri Ly vô cảm lướt ngang qua ai kia, cổ tay cô bỗng bị anh kéo lại.

Anh đưa em về.

Bây giờ thì có thời gian đưa cô về?? Cô còn không lạ gì đâu nhé!!

Cô dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc của anh, mỉm cười dịu dàng nói:

"Tôi với Phó tổng không thân, không cần phiền vậy đâu."

Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ không thân, rõ ràng cô đang vạch rõ ranh giới.

Nói xong, Khương Tri Ly cũng không để ý đến sắc mặt u ám của Phó Bắc Thần, cô xoay người, tiêu sái rời đi.

May mắn thay, cô đã biết nhìn xa trông rộng, trước khi chuẩn bị rời đi nửa tiếng cô đã đặt xong xe rồi, nếu không thì gần trang viên của Hứa Tinh rất khó đặt xe.

Trên đường đến Kỳ Nhạc, Khương Tri Ly vẫn xem đi xem lại bức ảnh kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!