Hành động thực tế??
Không biết có phải là do Khương Tri Ly suy nghĩ quá không đứng đắn hay không, hay là do ánh mắt anh nhìn cô mê hoặc đến vậy.
Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Khương Tri Ly đã hiện lên vô số hình ảnh hạn chế lứa tuổi.
Vì thế, mặt cô lại đỏ lên.
Khương Tri Ly hắng giọng, nghiêm túc đề nghị:
"Mấy ngày nữa em chọn một phần quà tặng anh nhé."
Phó Bắc Thần nhíu mày, nhìn thấy dáng vẻ đang tự lừa dối mình của cô, anh vừa định lên tiếng thì bị tiếng điện thoại cắt ngang.
Ở đầu bên kia điện thoại, Hoắc Tư Dương không còn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày, nghiêm túc nói:
"Hợp đồng với tập đoàn Lâm Chính xảy ra chút vấn đề, bọn họ đột nhiên đổi ý hủy hợp đồng, bọn họ yêu cầu thảo luận thêm các điều khoản khác với cậu, tối nay cậu bay đến đây đi?"
Ánh mắt Phó Bắc Thần tối xuống, Biết rồi.
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với tài xế ngồi ở hàng trước:
"Đưa tôi đến sân bay trước."
Tài xế ngồi ở hàng trước trả lời một tiếng, sau đó tăng tốc đi về phía sân bay.
Khương Tri Ly liếc nhìn vẻ mặt của anh, cô cũng đoán ra được không phải chuyện tốt gì, cô do dự rồi lên tiếng hỏi:
"Có chuyện gì gấp sao?"
Anh trả lời ngắn gọn:
"Ừ, tạm thời phải đi công tác."
Khương Tri Ly cũng không tiện hỏi thêm nữa, cô gật đầu: Ồ.....
Trên đường đến sân bay, Phó Bắc Thần liên tục nghe điện thoại, Khương Tri Ly không có cơ hội nói chuyện với anh.
Mãi cho đến khi anh mở cửa bước xuống xe, Khương Tri Ly mới bắt được thời cơ, cô vội vàng kéo cửa sổ xuống, gọi anh lại: Phó Bắc Thần!
Phó Bắc Thần dừng lại, anh quay lại nhìn cô, thấp giọng dịu dàng nói:
"An Dương sẽ liên lạc với em sau, ngày mai dẫn luật sư đến Khương thị, cụ thể làm gì thì cậu ấy sẽ nói cho em, có chuyện gì thì gọi cho anh."
Khương Tri Ly ngẩn người gật đầu, suýt chút nữa quên mất mình muốn nói cái gì.
Trước mặt mọi người, đúng là có chút ngượng ngùng.
"Không phải...! Em muốn nói với anh...."
Giọng nói của cô dần nhỏ xuống,
"Đi đường bình an, khi nào về thì nói cho em biết."
Mặc dù cô nói rất nhỏ, Phó Bắc Thần vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra được cảm xúc nào, chỉ có yết hầu trượt nhẹ xuống.
Trong đám đông ồn ào đi tới đi lui, anh nhỏ giọng trả lời: Ừ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!