Chương 29: Hợp Đồng Hôn Nhân

Khi cô hỏi câu này, làn gió bên tai dường như cũng trở nên yên tĩnh.

Đối mặt với ánh mắt của anh, Khương Tri Ly căng thẳng đến nỗi quên cả thở, trái tim cô nghẹn lên tận cổ, giống như chờ đợi kết quả xét xử của tòa vậy.

Vài giây ngắn ngủi cũng trở nên dài đằng đẵng.

Cuối cùng, đôi môi mỏng của Phó Bắc Thần khẽ mấp máy, anh vừa định nói gì đó thì lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.

Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt tối sầm lại, anh đi đến một bên nghe điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói yếu ớt của Diệp Gia Kỳ:

"Anh, anh đang ở đâu vậy? Bụng em đột nhiên đau quá, đau đến sắp ngất đi, anh có thể đưa em đến bệnh viện được không?"

Phó Bắc Thần nhíu mày:

"Gọi cho Hoắc Tư Dương đi."

Nghe thấy giọng điệu không được tốt lắm của anh, Diệp Gia Kỳ khóc lớn hơn:

"Không phải anh bảo Hoắc Tư Dương đi công tác sao? Bây giờ không ai quản em, anh là anh em cùng cha khác mẹ với em, anh không thể nhẫn tâm như vậy được..."

Nghe cô khóc hai giây, sự kiên nhẫn của Phó Bắc Thần gần như đã cạn kiệt.

Anh cắt ngang lời cô không thương tiếc: Ở nhà đợi đi.

Cách đó không xa, Khương Tri Ly không chớp mắt nhìn anh cúp điện thoại, anh đi về phía cô.

Ngay lúc cô đang lo lắng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Phó Bắc Thần, nhìn thấy anh cúi người nhặt chiếc bánh hạt dẻ lên, anh lạnh lùng nói: Tôi đưa em về.

?

Khương Tri Ly còn chưa kịp phản ứng, Phó Bắc Thần đã nhấc chân đi về phía bãi đậu xe.

Vất vả lắm cô mới lấy hết dũng khí tỏ tình với anh, vậy mà lại bị cắt ngang??

Chắc là không có ai xui xẻo hơn cô đâu nhỉ.

Nhưng cô nghĩ lại, nếu như vừa rồi Phó Bắc Thần định lên tiếng từ chối cô, vậy chẳng phải cô sẽ lúng túng hơn sao.

Cuộc gọi kia đến cũng thật đúng lúc.

Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Tri Ly cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn.

Cô thở dài trong lòng, nhanh chóng đuổi theo anh.

Vì biểu hiện rằng cô rất hiểu chuyện, Khương Tri Ly do dự lên tiếng:

"Nếu như anh có việc gấp, em tự về được, anh không cần đưa em về đâu."

Phó Bắc Thần mở cửa xe, anh nhàn nhạt liếc cô:

"Cũng không mất bao nhiêu thời gian."

Nhưng cuộc gọi vừa rồi hình như rất gấp.....

Nhưng mà nếu anh đã muốn đưa cô về, Khương Tri Ly đương nhiên sẽ không từ chối.

Cô ngoan ngoãn khom người bước lên xe: Ồ, được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!