Chương 27: Tôi Đều Tin Tưởng Anh Ấy

Một Phó Bắc Thần như vậy, khiến Khương Tri Ly vừa cảm thấy quen thuộc, vừa cảm thấy xa lạ.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô lại nhớ đến rất lâu về trước.

Anh đứng dưới cơn mưa lớn, cúi đầu, sống lưng cứng đờ, ánh sáng trong đôi mắt anh đã trở nên hỗn loạn.

Lúc anh nói ra những lời này, rõ ràng là anh đang nhìn xuống, con ngươi đen láy, đôi mắt phượng hẹp dài rũ xuống, nhưng ánh mắt lại nhượng bộ.

Một Phó Bắc Thần từ trước đến nay vẫn luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại ngã ở chỗ cô.

Có lẽ trong mắt anh, từ đầu đến cuối cô hoàn toàn là một kẻ dối trá, miệng cô chỉ toàn là nói dối, hoàn toàn không phải là một người đáng để tin tưởng.

Nếu như cô là Phó Bắc Thần, nhất định cô cũng sẽ hận chết mình.

Cô có tư cách gì mà cầu xin anh tha thứ, thậm chí còn yêu cầu anh mở lòng hết lần này đến lần khác.

Cổ họng Khương Tri Ly như nghẹn lại, phải một lúc lâu sau cô mới đè xuống được cảm giác chua xót nơi chóp mũi, cô khó khăn thốt ra một câu:

"Phó Bắc Thần, thật xin lỗi..."

Cô thực sự không biết làm gì khác hơn là nói lời xin lỗi.

Lời vừa dứt, bầu không khí hoàn toàn im lặng.

Rõ ràng là thân mật như vậy, hai người bọn họ cách nhau gần đến nỗi hơi thở hai người đan xen vào nhau, Khương Tri Ly cúi đầu xuống, nhìn cô giống như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, ngơ ngác thất thần.

Yết hầu Phó Bắc Thần cuộn lại, đôi mắt đang giả vờ bình tĩnh của anh từng chút từng chút một bị xé toạc ra.

Cuối cùng, chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng.

Phó Bắc Thần im lặng buông tay cô ra, anh mím chặt môi không nói gì.

Khương Tri Ly lấy lại tinh thần, cô lần theo âm thanh lấy điện thoại ra.

Trên màn hình hiện lên hai chữ Thương Diễm.

Bầu không khí bỗng chốc cô đọng lại, không phải là ảo giác của Khương Tri Ly, vì cô biết Phó Bắc Thần cũng nhìn thấy rồi.

Khương Tri Ly do dự một chút, vừa định đưa tay lên cắt ngang thì cách đó không xa, Thương Diễm đã cầm điện thoại bước tới.

Nhìn thấy cô và Phó Bắc Thần đứng chung một chỗ, Thương Diễm cũng không cảm thấy kinh ngạc mấy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: Phó tổng.

Ánh mắt Phó Bắc Thần cuối cùng cũng rời khỏi người Khương Tri Ly, anh thờ ơ liếc Thương Diễm một cái, thậm chí còn không thèm duy trì vẻ khách sáo trên mặt, anh nhấc chân rời đi.

Khương Tri Ly ngẩn người một lúc, cô theo bản năng định đi theo anh, lại bị Thương Diễm nghiêng sang một bên chặn đường.

Ánh mắt Thương Diễm dịu dàng nhìn cô, dường như anh không nhận ra ý của cô, cười nói:

"Tri Ly, cô đi lâu lắm rồi, tôi vẫn luôn tìm cô."

Khương Tri Ly chỉ có thể dừng bước, cô áy náy nói:

"Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bóng dáng Phó Bắc Thần đã biến mất ở ngã rẽ.

Trong lòng Khương Tri Ly lo lắng không thôi, chỉ có thể vòng qua người anh, vội vàng bước nhanh ra ngoài.

"Thực sự xin lỗi anh Thương, tôi có chút việc, phải đi trước. Cảm ơn hôm nay anh đã đưa tôi vào, hôm khác có thời gian tôi sẽ cảm ơn sau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!