Sáu giờ rưỡi tối.
Tại quán cà phê nằm ở tầng 1 Trung tâm Thương mại Quốc tế.
Khương Tri Ly vội vàng chạy đến, Thương Diễm đã ngồi đợi bên cạnh cửa sổ.
Đợi đến khi cô đến gần rồi ngồi xuống, ánh mắt Thương Diễm vẫn luôn dừng trên người cô, không giấu được vẻ kinh ngạc.
Anh cười:
"Hôm nay cô rất đẹp, xem ra người được hẹn tối nay là một người rất quan trọng nhỉ."
Khương Tri Ly đặt túi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngượng ngùng nhìn anh cười cười: Cảm ơn.
Thương Diễm cũng cười, biết cô đang vội thì trực tiếp đưa tài liệu trong tay qua cho cô, đi thẳng vào vấn đề.
"Đây là bản ghi chép của một tài khoản hối phiếu ở nước ngoài mà tôi đã nhờ người kiểm tra, gần giống với suy đoán của cô.
Khoảng thời gian trước Khương thị có tham gia vào một dự án bất động sản, ngoài mặt thì nói là thua lỗ, nhưng trên thực tế, một số tiền lớn đã được chuyển vào tài khoản ẩn danh ở nước ngoài này.
(*) Hối phiếu ngân hàng (bank bill) là hối phiếu đã được ngân hàng chấp nhận.
Theo truyền thống trên thị trường hối phiếu London, hối phiếu được chấp nhận bởi ngân hàng chấp nhận, ngân hàng thanh toán hay một nhóm các ngân hàng.
Khi chấp nhận hối phiếu, thực chất họ đã cung cấp tín dụng cho người có hối phiếu và vì vậy phải thanh toán nó khi đến hạn.
Do uy tín của ngân hàng chấp nhận, những hối phiếu như thế có thể đem chiết khấu trên thị trường London với tỷ lệ chiết khấu thuận lợi nhất.
Ngoài ra, vì chúng được Ngân hàng Anh thừa nhận, nên có thể sử dụng để vay tiền ở Ngân hàng Anh.
"Dựa trên kinh nghiệm của tôi mà nói, chắc là nhân viên trong bộ phận tài chính đã phối hợp lập tài khoản ẩn danh, ngoài mặt thì có vẻ như do dự án thất bại mà làm đứt chuỗi vốn."
Quả nhiên, khá giống với suy đoán ban đầu của Khương Tri Ly.
Đáng lẽ Nghiêm Huệ nên cấu kết với những cổ đông khác trong công ty về giả thuyết khoản lỗ năm trăm triệu này, một khi Khương Tri Ly không lấy được năm trăm triệu, bọn họ sẽ có lý do để đuổi cô ra khỏi Khương thị.
Nếu như Khương Tri Ly mang được khoản tiền này về, bọn họ cũng đã biển thủ công quỹ, chỉ cần những cổ đông đó bán cổ phần của họ ra, cuối cùng sẽ thuận lợi thoát thân, chỉ để lại cho cô một cái vỏ rỗng.
Quả nhiên là một kế hoạch tốt.
Khương Tri Ly trầm tư một lúc, đầu ngón tay cô vuốt ve ly cà phê ấm nóng, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Thương Diễm, trong mắt tràn ngập mong đợi.
"Anh Thương, nếu như chúng ta có bằng chứng bọn họ biển thủ công quỹ, vậy có thể báo cảnh sát không?"
Thương Diễm cười khổ, anh không đành lòng đánh tan sự mong đợi của cô, nhưng anh vẫn phải nói cho cô biết sự thật:
"Tri Ly, bởi vì lúc trước cô đã nói, thời hạn mà cô thỏa thuận chỉ còn chưa đến năm ngày, bọn họ làm rất bí mật, trong một thời gian ngắn như vậy, muốn tìm chứng cứ mà bọn họ đã làm giả, e là khả năng không cao."
Chân mày Khương Tri Ly càng nhíu chặt, cô trầm mặc một lúc rồi mới nói: Tôi biết rồi.
Nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt cô dần tắt đi, Thương Diễm mím chặt môi, anh lại nói:
"Nhưng mà Tri Ly này, vẫn còn cách khác."
"Trước tiên cô cứ lấy năm trăm triệu ra khiến bọn họ mất cảnh giác, sau đó tranh thủ thời gian thu thập chứng cứ."
Anh dừng lại, giọng nói dịu dàng thoải mái:
"Năm trăm triệu này tôi có thể cho cô, nếu như cô không chê. Số tiền ban đầu cô cho tôi mượn, cũng nên được trả từ lâu rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!