Chương 20: Hai Giờ Mười Ba Phút

Sau khi kết bạn WeChat với Thương Diễm xong, điện thoại của Khương Tri Ly bỗng nhận được một tin nhắn.

Phó Phẩm Như: Ra đây.

Khương Tri Ly sửng sốt, cô theo bản năng liếc mắt nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy anh đâu.

Cô trả lời: Anh ở đâu vậy?

Dường như anh chỉ trả lời trong vài giây.

Phó Phẩm Như: Bãi đậu xe.

Khương Tri Ly cau mày, cô không hiểu tại sao bỗng dưng anh lại rời đi như thế, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên xin lỗi Thương Diễm:

"Xin lỗi, bây giờ tôi phải đi rồi."

Thương Diễm liếc nhìn điện thoại của cô, lập tức hiểu ra, cười hỏi: Phó tổng tìm cô à?

Khương Tri Ly lên tiếng trả lời, cô hơi hiếu kỳ hỏi:

"Hai người quen nhau sao?"

Thương Diễm gật đầu, anh vừa giúp cô giữ cửa kính, vừa trả lời:

"Đã từng có cơ hội vinh dự được hợp tác cùng Phó tổng, Phó tổng trong giới đầu từ, không ai có thể sánh bằng."

Khương Tri Ly mỉm cười, giọng điệu chân thành:

"Anh cũng rất lợi hai, tay trắng lập nghiệp, tôi rất ngưỡng mộ."

Lời này của cô không phải là đang tâng bốc, mặc dù vừa rồi khi nói chuyện với Thương Diễm, anh chỉ nói mình làm ngân hàng đầu tư ở trong nước, chỉ đơn giản là tiếp quản.

Nhưng vừa rồi anh vừa gọi Trần Úy là sư mẫu, theo như những gì Khương Tri Ly biết được, chồng của Trần Úy, Tống Trì Chương, là trong những giáo sư đứng đầu trong ngành tài chính, nếu Thương Diễm là học trò của Tống Trì Chương, vậy thì rõ ràng thực lực bây giờ của Thương Diễm còn mạnh hơn những gì cô tưởng tượng nhiều, anh đã không còn là cậu thiếu niên không thể làm gì được với số tiền phẫu thuật trong bệnh viện khi ấy nữa rồi.

Cô mím môi, do dự nói:

"Anh Thương, nếu như công việc của anh bận rộn, chuyện mà tôi mới nhờ anh hay là!..."

Hai chữ bỏ đi cô còn chưa kịp nói ra, Thương Diễm đã ôn tồn ngắt lời cô, anh nói:

"Cô yên tâm. cũng không có vấn đề gì, đợi bên tôi có tin tức tôi sẽ liên lạc với cô."

Nghe anh nói như vậy, Khương Tri Ly cuối cùng yên lòng được một chút, khóe miệng cô không khống chế được mà nhếch lên, cảm kích nói: Thật sự cảm ơn anh.

Thương Diễm nhìn thấy nụ cười rạng rỡ động lòng người của cô, trái tim anh như ngừng đập.

Nhìn bóng lưng cô biến mất ở khúc quanh, Thương Diễm thu hồi ánh mắt, nụ cười dịu dàng trên khóe miệng vẫn ở đó.

Anh nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Là tôi nên cảm ơn cô."

Đi đến bãi đậu xe, Khương Tri Ly đạp giày cao gót đi tới đi lui hai vòng, cô mới phát hiện Phó Bắc Thần đã lái xe ra ven đường.

Hơn nữa, hôm nay hình như là anh tự mình lái xe đến.

Khương Tri Ly mở cửa bên cạnh ghế lái rồi ngồi vào, đầu tiên cô xoa xoa cổ chân đang đau nhức, sau đó lên tiếng hỏi anh:

"Anh nói chuyện xong sớm vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!