Chương 18: Lại Đây

Bầu không khí yên lặng đến quỷ dị, còn nổi lẩu trên bàn thì sôi sùng sục.

Khương Tri Ly không biết làm sao, cô bị Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm nên có hơi chột dạ.

Ngay lúc cô định làm gì đó để hóa giải cục diện bối rối này, Lý Minh Thạc đã thức thời nói:

"Vậy anh đi trước, không quấy rầy bọn em ăn cơm nữa."

Trước khi đi, Lý Minh Thạc còn quay đầu lại nói với cô:

"Đúng rồi Tri Ly này, nếu như em quyết định đến buổi triển lãm thì cứ liên lạc với anh qua WeChat nhé."

Khương Tri Ly suýt chút nữa bị cách xưng hô thân mật này làm cho nổi da gà.

Cô lúng túng mấp máy khóe môi,

"Được, cảm ơn đàn anh."

Chờ đến khi Lý Minh Thạc hoàn toàn rời đi, Khương Tri Ly bình tĩnh nhìn người đang ngồi đối diện mình, cô định chuyển chủ đề.

Sao anh không ăn?

Phó Bắc Thần còn chưa kịp trả lời, cô lại liếc nhìn cái bát rỗng trước mặt anh, vừa ân cần vừa nịnh nọt,

"Em giúp anh pha nước chấm nhé!."

Anh cuối cùng cũng thờ ơ liếc nhìn cô, không nói lời nào, xem như là ngầm đồng ý với hành động của cô.

Trong lòng Khương Tri Ly cũng không biết mình rốt cuộc đã phạm phải tội gì, nhưng mà Phó Bắc Thần dường như không có ý định đề cập đến nó, cô còn tưởng mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Đợi đến khi Khương Tri Ly gần như đã ăn xong, cô cũng không nhìn thấy Phó Bắc Thần ăn được mấy miếng.

Có lẽ là anh thật sự không thích ăn lẩu.

Sau khi ăn xong bữa khuya này, lúc bước ra khỏi quán lẩu, Khương Tri Ly lại tràn đầy năng lượng hơn lúc vừa đến.

Cô nhìn quán trà sữa bên cạnh, nhiệt tình hỏi anh:

"Phó Bắc Thần, anh có muốn uống trà sữa không? Em mời anh."

Trước đây cô cũng từng hỏi anh câu này, chẳng qua là cô kiếm cớ để được uống trà sữa mà thôi.

Không. Anh lạnh lùng nhả ra một chữ, sau đó bước lên xe.

!... Khương Tri Ly không thể không từ bỏ đi ý niệm trong lòng, cô bước lên xe.

Dọc đường đi đều im lặng, không nói câu nào.

Sau khi Khương Tri Ly ăn uống no say, cô vừa mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, âm thanh thông báo trên điện thoại lại vang lên.

Cô mở WeChat lên, phát hiện Lý Minh Thạc gửi cho cô một tin nhắn thoại.

Khương Tri Ly còn tưởng rằng anh nói chuyện liên quan đến buổi triển lãm trang sức, ngón tay vừa định ấn chuyển thành văn bản, nhưng lại không cẩn thận ấn phát ra.

Giọng nói của Lý Minh Thạc bỗng vang vọng khắp xe.

"Tri Ly, em an toàn về đến nhà chưa?"

Bầu không khí bỗng trở nên đóng băng, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!