Chương 12: Anh Có Muốn Mua Hòn Đảo Hình Trái Tim Không

Khương Tri Ly không ngờ rằng cô chỉ ôm tâm trạng thử một chút, nào ngờ cuộc gọi lại được kết nối thật.

Đôi môi cô mấp máy, cô thật sự còn không biết mình muốn nói gì.

Trong lòng hoảng hốt, Khương Tri Ly chỉ có thể hắng giọng, cố gắng dùng giọng điệu không giống thường ngày:

"Gần đây anh có định mua nhà không?"

"Gần đây chúng tôi đang rao bán hòn đảo hình trái tim, có thể dùng làm nơi hưởng thụ tuần trăng mật cho các đôi vợ chồng mới cưới, làm phòng tân hôn cũng khá tốt, có thể được trang bị máy bay tư nhân miễn phí!"

Tất cả là do vừa rồi Nghê Linh đã tẩy não cô, nói cái gì mà mua hải đảo, Khương Tri Ly càng nói càng vô lý, mà cô cũng sắp không bịa được thêm nữa, thế mà vẫn chưa thấy Phó Bắc Thần cúp điện thoại.

Anh vậy mà lại kiên nhẫn nghe mấy cuộc điện thoại quấy rối này!!!

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thông báo ở sân bay, ngay sau đó, Khương Tri Ly nghe thấy anh nhẹ giọng hỏi: Ở đâu?

?

Anh khẽ cười,

"Tôi nói vị trí của hòn đảo đó, ở đâu."

??? Khương Tri Ly lần này thật sự rơi vào bế tắc, ngay cả một địa danh mà cô cũng không nhớ nổi.

Cô ấp úng:

"Ờ!. Là cái bên trái Maldives! bên cạnh Mauritius!"

Cứu với, thầy dạy cô môn địa lý đang ngất trong nhà vệ sinh.

Cô còn chưa kịp lên kịch bản xong, Phó Bắc Thần đã nghe không nổi nữa, anh lên tiếng cắt ngang.

"Lương của Kỳ Nhạc thấp đến nỗi em phải làm telesales part -time rồi à?"

Giọng điệu của anh nửa cười nửa không, Khương Tri Ly lúc này mới nhận ra, hóa ra anh đã nhận ra cô từ lâu rồi.

Hợp tác như vậy là để trêu chọc cô đây mà.

A a a a a a a a a a Phó Bắc Thần anh thật phiền phức!!

Trong lòng Khương Tri Ly thầm mắng anh cả trăm lần, ngoài miệng lại ngoan ngoãn hỏi:

"Không phải anh đi công tác sao, sao lại có thời gian nghe điện thoại."

Giọng nói của anh khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày:

"Tối nay trời mưa, chuyến bay bị hủy rồi."

Khương Tri Ly bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ:

"Vậy hôm nay anh không đi nữa à?"

Hỏi xong câu này, Khương Tri Ly mới phát hiện ra biểu hiện của mình quá rõ ràng, cô cố gắng đè lại khóe miệng đang muốn nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, như một lưỡi câu nhỏ cào nhẹ vào tim.

"Vậy lát nữa anh có tiện đường đến quán bar đón em về khách sạn được không? Trời mưa không bắt được xe, em còn uống rượu nữa!."

Khả năng làm nũng của Khương Tri Ly cũng là do Phó Bắc Thần luyện cho từ khi còn học cấp ba, khi đó cô phát hiện Phó Bắc Thần là kiểu người ăn mềm không ăn cứng.

Chỉ là không biết bây giờ anh có giống ngày xưa nữa hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!