Chương 11: Anh Ấy Không Đổi Số

Đinh —— tiếng thang máy vang lên, phá vỡ bầu không khí ái muội.

Khương Tri Ly bị âm thanh này dọa cho giật mình, cô vội vàng buông tay ra, lùi về phía sau một bước kéo dài khoảng cách.

Trái tim cô đập loạn liên hồi, Khương Tri Ly cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Lâm Chi Vi từ phía đối diện, cô giả vờ bình tĩnh cầm lấy chiếc áo vest đang khoác trên tay Phó Bắc Thần.

Khóe mắt cô cong lên liếc nhìn Lâm Chi Vi, giọng điệu mập mờ:

"Phó tổng, anh nói chuyện trước đi, em về phòng đợi anh."

Nghe vậy, con ngươi Lâm Chi Vi bỗng chốc giãn ra.

Phó Bắc Thần nheo mắt lại, anh không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô đang đi về phía thang máy.

Sau một khúc quanh, không còn thấy người đâu nữa.

Phó tổng?

Không ai trả lời.

Lâm Chi Vi mím chặt môi, cố nặn ra một nụ cười, gọi lại lần nữa: Phó tổng?

Phó Bắc Thần cuối cùng cũng quay mặt lại, anh bình tĩnh nói: Xin lỗi, cô nói đi.

"Tôi muốn hỏi ngày mai Phó tổng có rảnh không, tôi muốn mời anh ăn cơm? Tôi nhớ hình như Phó tổng rất có hứng thú với mảnh đất ở phía Tây thành phố, đúng lúc người phụ trách bên đó là bạn của ba tôi, tôi có thể giúp anh đề xuất."

Cô ta đứng một bên nói mà sự chú ý của Phó Bắc Thần lại đặt về phía cửa thang máy.

Một bóng người trốn trong góc nghe lén phản chiếu rõ ràng lên cửa thang máy, còn kèm theo dáng vẻ đang tức giận.

Anh vừa nhìn bóng người kia vừa chậm rãi trả lời:

"Ngày mai chắc là được."

Lâm Chi Vi đã từng gặp được Phó Bắc Thần vài lần trong bữa tiệc, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm gần như dịu dàng trên khuôn mặt anh.

Đặc biệt là đối với cô thư ký nhìn như hồ ly tinh vừa rồi.

Chẳng phải người ta vẫn luôn đồn Phó Bắc Thần không gần nữ sắc sao?

Lâm Chi Vi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu nở một nụ cười thẹn thùng:

"Vậy ngày mai tôi chọn địa điểm xong sẽ liên lạc với anh."

Ừ.

Lời vừa dứt, Khương Tri Ly đang trốn trong góc bỗng xoay người rời đi.

Cô bước đi thật nhanh, đôi giày cao gót dưới chân suýt chút nữa bị cô đạp gãy.

Phó! Bắc! Thần! Con người lạnh lùng bá đạo của anh đi đâu mất rồi!!

Người phụ nữ đó mời anh ăn cơm thì anh ăn à!!!

Ồ, không đúng, lúc cô mời anh ăn cơm, chẳng phải anh không thèm để ý đến sao.

Vờn qua vờn lại nửa ngày, cuối cùng lại bị anh phân biệt đối xử.

Khương Tri Ly cười khẩy, cô bước vào thang máy rồi ấn nút đóng cửa ngay lập tức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!