Chương 10: Phó Tổng Cà Vạt Của Anh Lệch Rồi

Vị trí vắng vẻ nhất trong nhà hàng, đôi nam nữ trẻ tuổi có ngoại hình nổi bật ngồi đối diện nhau thu hút sự chú ý của nhiều người.

Tách một tiếng, cảnh này đã được chụp lại.

"Tử Du, cậu chụp cái gì vậy?"

Nghe vậy, Hạ Tử Du cất điện thoại đi, khóe miệng nhếch lên:

"Không có gì, tớ thấy hoa bên này nhìn rất đẹp."

Cô gái ngồi đối diện Hạ Tử Du gật đầu, lại hỏi:

"Đúng rồi, sao hôm nay cậu lại tiêu tiền như nước vậy, mời tớ đến nhà hàng đắt tiền như này ăn tối, thăng chức rồi à?"

Hạ Tử Du lắc đầu, trên môi nở một nụ cười không giải thích được:

"Đắt không, tớ cảm thấy rất đáng."

Cô nói mà, Khương Tri Ly là người mới, lại có hôn ước với Hàn Tử Ngộ, dù có thế nào thì cũng không nên đến Kỳ Nhạc, chứ đừng nói đến việc vừa mới đến đã có thể tham gia thiết kế sản phẩm cho quý mới.

Hóa ra là đang cấu kết với Hoắc Tư Dương.

Hạ Tử Du chậm rãi cầm ly rượi lên, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm, trong đầu đã vạch xong kế hoạch.

Trong khi đó, cuộc trò chuyện bên này cũng sắp kết thúc.

Bầu không khí không hề mập mờ giống như trong tưởng tượng của Hạ Tử Du, nhưng cũng không đến nỗi giương cung bạt kiếm.

Lúc này, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn bỗng rung lên.

Hoắc Tư Dương cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi đang hiển thị trên màn hình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm khó hiểu.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Khương Tri Ly nói:

"Xin lỗi cô Khương, tôi phải nghe điện thoại."

Không sao đâu.

Hoắc Tư Dương đứng dậy đi sang một bên, cho đến khi đảm bảo rằng Khương Tri Ly đang ngồi trên bàn ăn không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, anh ta mới ấn nghe máy.

Anh cố ý kéo dài giọng nói:

"Sao thế sếp? Đêm hôm gọi điện cho tôi, cậu đây là đang phá hỏng chuyện tốt của tôi đấy."

Giọng điệu vô cảm vang lên từ đầu dây bên kia:

"Khoản tiền của chi nhánh bên Anh xảy ra vấn đề, tối nay cậu bay qua đó xử lý đi."

"?? Tối nay bay ngay á?? Khoản tiền?" Hoắc Tư Dương bỗng trợn tròn mắt,

"Sếp này, cậu lãng phí sức lao động của nhân viên cấp cao thế này à?"

Sau một hồi kháng cự vô ích, Hoắc Tư Dương bỗng nhiên im lặng, anh vểnh tai lên nghe âm thanh truyền đến.

Chờ đã, nhạc nền này nghe quen quen.

Anh ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa, có người đang chơi piano, giai điệu êm tai như dòng nước chảy lặng lẽ vang lên.

Giống hệt với âm thanh phát ra từ trong điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!