Nghe vậy, Từ Di chợt im lặng quay đầu lại.
Huyền Thanh cũng tình cờ vừa từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Từ Di đứng tần ngần ở cửa, cô thuận miệng hỏi: "Sao vậy?"
Cô ấy lặng lẽ quay đi, để lộ bóng dáng người đàn ông phía sau.
Khuôn mặt đẹp trai và quen thuộc đó bất ngờ xuất hiện.
Bước chân của Huyền Thanh chợt dừng lại.
Khóe môi Qúy Hành giật giật, lông mày sắc bén có chút dịu đi, anh có vẻ như rất mệt mỏi, dưới đôi mắt hẹp còn có một quầng màu xanh nhạt.
Hình như cả đêm qua anh đã không ngủ.
"Thanh Thanh, anh muốn nói chuyện với em, được không?"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và khàn khàn, Huyền Thanh thậm chí còn có thể nghe thấy trong đó có chút bất bình cùng bi thương.
Ánh mắt Từ Di đảo qua đảo lại giữa hai người:
"Ôi! Thanh Thanh, tớ chợt nhớ ra hôm nay cha tớ bảo tớ về nhà sớm, đã muộn như vậy rồi, đã đến lúc tớ cũng phải về rồi!"
Cô ấy chạy nhanh vào nhà tìm chiếc túi nhỏ của mình, khi đi ngang qua Huyền Thanh, Huyền Thanh dùng ánh mắt "tớ biết rồi" nhìn cô ấy.
Ý của Từ Di rất rõ ràng: Huyền Thanh, nếu anh ấy đã nhanh chóng đến tìm cậu như vậy, vậy thì hãy nhanh chóng giải quyết hiểu lầm và nói rõ ràng mọi chuyện trước mặt nhau đi, đừng chần chừ gì nữa!
Cô ấy nhanh chóng thay giày, vui vẻ chào tạm biệt Qúy Hành rồi mới đi về.
Cánh cửa phía sau Qúy Hành cũng đóng lại.
Một người đứng ở phòng khách, người còn lại đứng ở tiền sảnh, hai người đứng im lặng nhìn nhau.
Huyền Thanh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cô mím môi, ôn tồn nói: "Vào nhà ngồi đi."
Một cốc nước ấm được đặt trên bàn cà phê trước mặt người đàn ông.
Huyền Thanh nhẹ giọng nói: "Uống chút nước làm dịu cổ họng đi."
Vừa rồi cô nghe thấy giọng nói của Qúy Hành có chút khàn khàn, không biết có phải anh đang tức giận hay không.
Khí tức lạnh lùng và trang nghiêm trên người người đàn ông hoàn toàn bị kiềm chế, những ngón tay với những khớp xương sắc bén cầm cốc nước lên, anh chậm rãi uống gần hết cốc nước.
Đáy ly chạm vào mặt bàn phát ra một âm thanh chói tai.
Qúy Hành ngước mắt lên, đồng tử anh tối sầm, anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc, rồi nhẹ nhàng hé mở đôi môi mỏng, vẻ mặt đầy dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm túc:
Thanh Thanh, anh chưa bao giờ thích Vưu Ngọc Dao."
"Trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ có một người, đó là vợ anh, Huyền Thanh."
"Anh thích em, từ trước đến nay vẫn luôn luôn là như vậy."
Lời thú nhận bất ngờ xuất hiện.
Người đàn ông ngồi cạnh cô có đôi mắt sâu như vực nước không đáy, dường như còn có thể nhấn chìm ai đó.
Qúy Hành nhìn thẳng vào cô nói từng chữ rõ ràng:
"Thanh Thanh, anh không muốn ly hôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!