Chàng trai trẻ tên là Trình Tích, là con trai của gia đình chú Huyền Thanh, cậu ta đang theo học quản lý kinh doanh tại đại học A ở Giang Thành.
Huyền Thanh cúp điện thoại, mỉm cười vẫy tay với cậu ta.
Đôi mắt Trình Tích liền sáng lên, cậu ta nói vài câu với những người bạn xung quanh, rồi nóng lòng chen qua đám đông chạy lon ton về phía cô.
Cậu ta dừng lại trước mặt Huyền Thanh, hơi thở hổn hển: "Chị Thanh, sao chị cũng ở đây?"
"Cái này phải là chị hỏi em mới đúng." Huyền Thanh nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, như có thể nhìn thấu tâm can: "Hôm nay trường học không có tiết học à?"
Lo Huyền Thanh hiểu lầm mình trốn tiết, Trình Tích nhanh chóng giải thích: "Buổi chiều không có tiết, bạn em rủ em qua chơi nên em mới qua."
Trình Tích năm nay đang vào năm nhất, chương trình học xác thật cũng không nhiều lắm.
"Vậy chị Thanh, chị vừa xem trận đấu à?" Trong mắt chàng trai trẻ tràn đầy hưng phấn.
Huyền Thanh đưa tay sờ đầu cậu ta, ánh mắt càng thêm trìu mến: "Xem rồi, nhà vô địch nhỏ, chị không biết em có thể làm được điều này luôn đấy, em thật sự rất lợi hại."
Trình Tích mất mẹ từ khi còn nhỏ, cha thì quanh năm ở nước ngoài làm ăn, mấy năm liền không chịu về dù chỉ một lần, năm thứ hai trung học cơ sở, Trình Tích đã được cha Huyền Thanh đưa về nhà họ Huyền, từ đó về sau liền ở lại Giang Thành đi học. Có thể nói, Huyền Thanh đã dõi theo người em họ này lớn lên theo năm tháng nên rất yêu quý cậu ta.
Từ Di nắm lấy tai anh trai cô ấy, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh ta khi đua xe có vui không.
Trình Tích nhìn hai anh em ồn ào, trầm tư một chút, sau đó hỏi Huyền Thanh: "Chị Thanh, chị có muốn ngồi lên thử không?"
Cậu ta nói thêm: "Em sẽ đưa chị đi chơi nếu chị muốn."
Nhớ lại cảnh đua xe thú vị vừa rồi, Huyền Thanh cũng rất muốn trải nghiệm một lần.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Đường đua lúc này đã được dọn dẹp thông thoáng và không còn phương tiện nào dư thừa.
Hai người ngồi lên chiếc xe đua Trình Tích vừa thi đấu, thắt dây an toàn, khi Huyền Thanh đã ngồi vững vàng, Trình Tích cử động cổ tay trắng bệch lạnh ngắt, rồi đạp ga, chiếc xe nhanh chóng phóng tới phía trước như một mũi tên.
Quán tính đột ngột khiến tấm lưng gầy gò của Huyền Thanh dính chặt vào ghế ô tô, khung cảnh ngoài cửa sổ ở tốc độ cao trở nên mờ ảo, đoạn đường trước mắt cô nhanh chóng rút ngắn lại.
Phía trước là một khúc cua.
Huyền Thanh ấn cửa kính xe xuống để lộ ra một khe hở, từng làn gió ùa vào thổi tung mái tóc đen óng mượt của cô.
Cảm giác trải nghiệm trực tiếp hoàn toàn khác so với việc ngồi xem.
Nó khiến con người ta trở nên căng thẳng, không dám thở mạnh, nhưng nó không ngừng k. ích thích các giác quan của con người và khiến con người cảm thấy vui vẻ.
Con đường phía trước có một ngã ba, một dẫn đến hồ và một dẫn đến cuối đường đua, nơi họ vừa mới xuất phát.
Trình Tích đã chọn cái trước.
Sau khi qua ngã ba, tốc độ xe từ từ chậm lại, cuối đường có một hồ nước nhân tạo rất lớn.
Huyền Thanh hạ toàn bộ cửa sổ xe xuống, tựa trên đó nhìn ra ngoài.
Bên hồ có một đám lau sậy lớn mọc lên, tuy đang là đầu thu nhưng lá vẫn xanh, thỉnh thoảng có vài chú vịt trời thong thả bơi lội trong nước, thỉnh thoảng còn bắn nước tung tóe.
Vứt bỏ những suy nghĩ phiền phức đó, Huyền Thanh tận hưởng giây phút bình yên hiếm có.
Trình Tích quay đầu lại và bình tĩnh nhìn cô.
Im lặng hồi lâu, cậu ta nói: "Chị đang suy nghĩ gì đó sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!