Chương 44: (Vô Đề)

Trong phòng tắm.

Dòng nước lạnh như băng phun ra từ vòi hoa sen đánh vào cơ thể trắng trẻo nhưng không hề yếu đuối của người đàn ông.

Dòng nước lạnh chảy qua xương mày sâu, sống mũi cao và đôi môi mỏng bạc tình của Qúy Hành, tạo thành một cột nước nhỏ ở cằm rồi bắn lên lồng ngực trần của anh.

Cảm giác mát lạnh do dòng nước lạnh mang đến dần dần xoa dịu sự nóng ran trong lòng Qúy Hành.

Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, anh đưa tay lau nước trên mặt, tắt vòi sen, quấn khăn tắm rồi bước ra ngoài.

Trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, Huyền Thanh đã yên giấc trong chăn rồi.

Chiếc áo choàng tắm quấn quanh người cô đã bị xé ra từ lâu và bị vứt bừa bãi trên ghế sofa cạnh cửa sổ.

Vừa rồi, hai người bọn họ kịp đứng sững lại khi sắp chạm vào cánh cửa bí ẩn kia.

Chủ yếu là vì cho đến lúc đó, Qúy Hành lại nhớ ra trong phòng mình chưa chuẩn bị đồ bảo hộ gì cả.

Anh vẫn còn nhớ những gì Huyền Thanh đã nói trong bữa tối.

Cô nói cô chưa muốn có con sớm như vậy.

Có trời mới biết Quý Hành phanh lại đau đớn đến nhường nào.

Anh nặng nề vùi đầu vào cổ Huyền Thanh, bình tĩnh điều chỉnh lại hô hấp hồi lâu, sau đó liền nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng tắm tắm nước lạnh để đè nén sự khô khốc trong lòng.

Qúy Hành nhẹ nhàng vén chăn lên, nằm xuống, đợi nhiệt độ cơ thể tăng lên, tay chân không còn lạnh nữa, anh mới vươn cánh tay dài ra ôm lấy Huyền Thanh đang cuộn tròn ở bên kia giường, rồi ôm cô vào lòng.

Đột nhiên có người đụng vào người cô lúc cô đang ngủ, Huyền Thanh chợt phát ra một tiếng rên nhỏ như đang bày tỏ sự bất mãn, sau đó cô thử cử động tay chân, tìm một tư thế thoải mái vùi người vào lòng Qúy Hành, hơi thở sau đó cũng dần trở nên đều đặn.

Qúy Hành càng ôm chặt người trong lòng hơn, ánh mắt anh sâu thẳm, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc của cô.

"Chúc ngủ ngon, Thanh Thanh."

Sáng sớm hôm sau, Huyền Thanh tỉnh dậy trong vòng tay Qúy Hành đúng như dự đoán.

Cô nhắm mắt lại và thở dài như thể đang từ bỏ chính mình.

Chiếc giường dù lớn đến đâu cô cũng có thể chen vào bên cạnh Qúy Hành, thôi, cô cũng hết cách với bản thân mình rồi...

Cô xoay người trong vòng tay của người đàn ông, đang định lặng lẽ đứng dậy rời khỏi giường, nhưng giây tiếp theo đã có người tóm lấy eo cô, đẩy cô về phía sau.

Một thân hình nóng bỏng tiến tới phía sau cô, ôm chặt eo cô và vùi đầu vào hõm cổ mềm mại của cô.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào cổ khiến Huyền Thanh không khỏi rùng mình.

Giọng nói của Qúy Hành có vẻ khàn khàn vì vừa mới tỉnh lại: "Hôm nay không có việc gì, sao em lại dậy sớm như vậy chứ?"

Khi anh nói, bàn tay to lớn cũng tranh thủ xoa xoa vùng da thịt mềm mại ở hai bên eo cô.

Chính hành động này đã khiến Huyền Thanh nhận ra cô đang ngủ với Qúy Hành trong bộ váy ngủ cực kỳ quyến rũ đó.

Ký ức đêm qua chợt ùa về, hiện lên trong tâm trí cô như một cuốn phim.

Chẳng hạn như lúc cô chủ động kéo cổ áo Qúy Hành, còn rất nghiêm túc hỏi anh có thích cô hay không...

Qúy Hành đã trả lời như thế nào nhỉ?

Trong hoàn cảnh nồng nàn như vậy, đôi mắt đen nhánh đong đầy yêu thương và h. am m. uốn của người đàn ông nhìn cô thật sâu, yết hầu anh cứ di chuyển lên xuống, anh liền nói thích cô không chút do dự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!