Chương 37: (Vô Đề)

ể từ ngày đó, Quách Thiên Văn không bao giờ nói một lời nào với Huyền Thanh nữa.

Trên trường quay, trợ lý Quách Thiên Văn lặng lẽ di chuyển ghế xếp mà ba người đã đặt cùng nhau ra chỗ khác.

Trợ lý tiến tới có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười với Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn, sau đó lấy đi tất cả đồ đạc của Quách Thiên Văn.

Tất cả đều chuyển đi rất xa.

Hạng Dĩ Hàn có chút nghi hoặc nhìn Quách Thiên Văn ở xa xa đang lạnh lùng nói chuyện với đạo diễn, sau khi trợ lý dọn đồ xong, cô ấy liền trở về ngồi trên ghế đọc kịch bản và ghi nhớ lời thoại, vẫn chưa từng nhìn qua bên này một phút giây nào.

Hạng Dĩ Hàn quay mặt đi và ngập ngừng hỏi Huyền Thanh: "Cô ấy bị sao vậy?"

Huyền Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía Quách Thiên Văn, máy móc cong môi nói: "Có lẽ cô ấy không muốn nói chuyện với tôi nữa."

Mặc dù ngoài mặt Huyền Thanh đang cười, nhưng Hạng Dĩ Hàn vẫn nắm bắt được hết thảy bối rối cùng cô đơn trong mắt cô, anh ta liền lý trí không hỏi thêm câu nào nữa.

"Không sao đâu." Anh ta nhẹ nhàng xoa dịu cô bằng ánh mắt dịu dàng: "Cô vẫn còn tôi.""Cắt!"

Đạo diễn cau mày, từ phía sau màn hình thò đầu ra: "Thiên Văn, tâm lý của cô hoàn toàn không ổn, hiện tại cô đã biết Huyền Thanh là chị ruột của cô, cho nên ánh mắt cô không thể lạnh lùng như vậy được."

Đạo diễn gõ gõ kịch bản vào lòng bàn tay, nhấn mạnh thêm lần nữa: "Cảm xúc hiện tại của cô quá đơn điệu. Cô cần phải phức tạp hóa nó lên và làm nổi bật những cảm xúc đan xen và đối lập đó. Cô có hiểu chưa?"

"Trước kia chẳng phải cô và Huyền Thanh phối hợp rất ăn ý sao? Tại sao hai ngày này tâm trạng của hai người lại bất đồng như vậy?"

Đạo diễn nói luyên thuyên rất nhiều, sợ làm người khác khó chịu, ông ta liền dịu giọng nói tiếp: "Thiên Văn, hiện tại chúng ta đang ở giai đoạn cuối, chỉ còn mấy ngày nữa để quay phim, cô cần phải phấn chấn lên."

"Xin lỗi đạo diễn." Quách Thiên Văn quay người cúi đầu xin lỗi đạo diễn, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: "Là vấn đề của tôi, tôi sẽ thử lại."

Đạo diễn bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, chuẩn bị tinh thần và làm lại lần nữa đi."

Đây đã là lần thứ ba cảnh tượng này xảy ra.

Quách Thiên Văn xoay người, giơ chiếc vòng cổ có khóa bạc trong tay ném cho trợ lý bên cạnh, sau đó trợ lý liền đưa khăn ướt cho cô ấy lau tay.

Trợ lý cầm lấy chiếc vòng cổ chạy mấy bước mang đến cho Huyền Thanh.

Đây là thứ mà Quách Thiên Văn lấy ra từ trong túi của Huyền Thanh trong quá trình quay phim vừa rồi, nó thuộc về nhân vật Trần A Cửu và cũng là đạo cụ quan trọng cho cảnh quay này.

Huyền Thanh cụp mắt, đang muốn đưa tay nhận lấy thì An An liền chen tới, mặt không biểu cảm nói với trợ lý của Quách Thiên Văn: "Đưa cho tôi."

Chỉ thấy trên tay cô ấy cũng đang cầm một tờ khăn giấy, An An ra hiệu cho trợ lý của Quách Thiên Văn đặt chiếc vòng cổ lên đó.

Trợ lý của Quách Thiên Văn nhếch khóe miệng, rồi ngượng ngùng đặt xuống.

Sau khi họ rời đi, An An tức giận nói: "Cô ấy ghê tởm cái gì vậy? Cái vòng cổ này có vấn đề gì sao? Hai người cách nhau không quá năm bước, còn cất công nhờ trợ lý đưa đến cho chị? Em thật sự ngưỡng mộ cô ấy đấy. Trước đây sao em lại không biết cô ấy có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như vậy nhỉ?"

Cô ấy không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, cô ấy chỉ cảm thấy Quách Thiên Văn đột nhiên rất lạnh lùng với chị Thanh, không những có thái độ không tốt mà còn muốn trở mặt, thậm chí quay có một cảnh đối diễn giữa hai người mà làm đi làm lại cả chục lần vẫn chưa xong, cứ hành chị Thanh nhà cô ấy cũng phải mệt mỏi bồi diễn theo cô ấy.

Vì Quách Thiên Văn không có thiện cảm với chị Thanh nên cô ấy, An An, cũng không có thiện cảm với bọn họ!

Cô ấy là trợ lý cá nhân của chị Thanh, nên đương nhiên cũng phải có trách nhiệm chăm sóc chị Thanh!

"Thật sự là khó hiểu!" An An nhịn không được lẩm bẩm.

Nói xong, không biết cô ấy liền lấy từ đâu đó trong túi ra một bình xịt chứa đầy cồn xịt lên chiếc vòng cổ mà Quách Thiên Văn vừa cầm.

Khi thấy đối phương nhìn qua, cô ấy còn cố tình cau mày rồi xịt thêm vài lần nữa mới hả dạ.

Sau khi dùng khăn giấy lau lau chiếc vòng cổ có khóa bạc, An An nhét lại vào túi áo khoác của Huyền Thanh, tức giận nói: "Chúng ta không thèm để ý đến cô ta nữa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!