Qúy Hành dường như cũng không để ý tới tiếng gõ cửa ngoài phòng thay đổi, thậm chí anh càng vô liêm sỉ, khiến nụ hôn kéo dài càng sâu hơn.
Huyền Thanh không thể thoát khỏi bàn tay đang ôm cổ mình của người đàn ông, liền r. ên r. ỉ hai tiếng, khi nghe thấy cửa lại bị gõ vang, cô đột nhiên lo lắng, cắn chặt đôi môi mỏng của người đàn ông.
"Xì…"
Qúy Hành chợt cảm thấy đau đớn, sau đó anh liền ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm liếm liếm khóe miệng, trong miệng còn thoang thoảng mùi máu tanh nhàn nhạt.
Huyền Thanh mở to hai mắt nhìn anh, hơi nước trong mắt còn chưa tiêu tán, khóe mắt hiện lên một tia đỏ bừng, hiển nhiên là cô đang tức giận.
Cô kéo tay anh ra rồi đi ra mở cửa.
Quách Thiên Văn ngoài cửa vừa lúc lại kêu lên: "Huyền Thanh?"
Giọng nói quen thuộc của cô ấy khiến Huyền Thanh lập tức tỉnh dậy, động tác định mở cửa cũng chợt dừng lại.
Qúy Hành vẫn còn ở phía sau cô, bộ dạng của hai người lại đang như thế này, người khác nhìn thoáng qua cũng có thể biết vừa xảy ra chuyện gì.
Cô không thể mở cửa.
Quách Thiên Văn đứng gõ cửa hồi lâu cũng không có người đáp lại, liền nhướng mày tự nhủ: "Chẳng lẽ bên trong không có người sao?"
Nhưng người quản lý trường quay rõ ràng nói là đã nhìn thấy Huyền Thanh đi vào phòng thay đồ mà.
Cô ấy thử xoay tay nắm cửa.
Không mở được, bị khóa rồi.
"Cửa bị khóa rồi..." Cô ấy thở dài.
Xem ra Huyền Thanh đã rời đi, cô ấy đã muộn một bước.
Quách Thiên Văn nghe nói hôm nay có anh Quý đến khảo sát phim trường nên cô ấy vừa quay xong liền vội vàng chạy tới đây, nghĩ rằng cô ấy có thể nhìn thấy anh, nhưng không ngờ sau khi đi dạo một vòng trường quay, cô ấy lại nghe được từ đạo diễn rằng anh Qúy đã rời đi từ lâu rồi.
Vì không thể gặp được người mình hằng mong ước nên cô ấy liền nghĩ đến việc ghé qua gặp Huyền Thanh một lát, nhân tiện cũng có thể bóng gió hỏi thăm về Qúy Hành, chẳng hạn như... liệu sau này anh có đến đoàn phim nữa không?
Nếu có thì lần sau sẽ là khi nào?
Dù sao Huyền Thanh cũng là bạn bè của Qúy Hành, cho nên chắc những loại chuyện này anh cũng không cần thiết phải giấu diếm...
Cô ấy còn đang mải mê suy nghĩ thì người trợ lý từ trong xe bảo mẫu cách đó không xa liền vẫy vẫy tay về hướng cô ấy:
"Chị Thiên Văn! Đi thôi, đã đến giờ ăn trưa rồi!"
Quách Thiên Văn gật đầu, có chút thất vọng rời đi.
Buổi chiều hỏi sau cũng được, trong lòng cô ấy thầm nghĩ.
Không cần vội.
Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, tay Huyền Thanh cầm khóa cửa chậm rãi yếu ớt buông xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói không rõ thâm ý của Qúy Hành truyền đến từ phía sau: "Sao vậy? Có tôi ở đây nên em không muốn mở cửa sao?"
Huyền Thanh nghe vậy thì nhắm mắt lại, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, xoay người lớn tiếng với anh: "Qúy Hành, anh đang phát điên gì vậy?"
Môi cô vừa bị cọ xát mạnh, lúc này đã có hơi sưng đỏ, Huyền Thanh liếm liếm, thậm chí còn cảm thấy có chút đau đớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!