Tuy đèn trong phòng đã tắt nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn xuyên qua cửa sổ phản chiếu ánh sáng vào phòng, khiến hai người không đến mức hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Qúy Hành nhanh chóng thích ứng với bóng tối, sau đó anh bám vào tường đứng thẳng lên, bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc bồng bềnh của Huyền Thanh rồi mới buông ra.
"Không phải tôi tắt đèn."
Hai người đứng cách nút công tắc đèn tận vài mét, làm sao tay anh có thể với tới được chứ?
Hơn nữa, không có việc gì làm anh lại đi tắt đèn làm gì?
Anh rút tay lại, đôi chân dài bước tới chỗ cửa ra vào, tìm nút công tắc rồi ấn lên ấn xuống hai lần.
Không có động tĩnh.
Huyền Thanh cũng đã thích ứng được với hoàn cảnh tối tăm xung quanh, cô muốn bám vào tường dò dẫm nhìn xem chuyện gì đang xảy ra: "Sao vậy? Đèn hỏng rồi à? Không phải là do đèn.
Qúy Hành nghĩ nghĩ, rồi xoay người tìm một cái công tắc đèn khác, ấn hai lần, quả nhiên cũng không có động tĩnh xảy ra.
Căn phòng vẫn tối om.
"Đèn không hỏng, mạch điện trong phòng chắc là có vấn đề." Anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bật đèn pin soi đường cho Huyền Thanh: "Em gọi điện cho quầy lễ tân hỏi thử đang có chuyện gì xảy ra vậy."
Huyền Thanh cẩn thận đi vòng qua chướng ngại vật, rồi cô đi đến trước mắt Qúy Hành: "Để tôi..."
Cô còn chưa nói xong, Qúy Hành đã nắm lấy tay cô đang đặt ở bên cạnh, tiếp tục nói: "Lên tầng trên cùng dùng gọi điện thoại cố định gọi cho lễ tân."
Hả? Bước chân Huyền Thanh chợt dừng lại.
Ý cô vốn muốn nói là cô định đi tìm An An...
Người đàn ông không cho cô cơ hội phản bác, anh liền kéo cô ra khỏi cửa, đi thang máy lên tầng cao nhất rồi đi vào phòng anh.
Huyền Thanh dùng điện thoại cố định gọi cho quầy lễ tân trên điện thoại cố định và được biết rằng không chỉ phòng của cô mà toàn bộ mạch điện trên tầng 17 đều có vấn đề.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân liên tục áy náy xin lỗi: "Chúng tôi rất xin lỗi. Việc mất điện đột ngột này không làm cô bị hoảng chứ? Chúng tôi đã lập tức cử thợ điện chuyên nghiệp đến sửa chữa, xin cô cứ yên tâm."
Sau khi cúp điện thoại, Quách Thiên Văn cũng gửi tin nhắn wechat cho Huyền Thanh.
[Cô về chưa? Phòng tôi bị cúp điện, tất cả đèn đều không bật được, đèn ở hành lang cũng tắt, chỉ có đèn khẩn cấp là còn sáng, chắc là nguồn điện toàn tầng có vấn đề rồi.]
[Nếu cô chưa về thì lúc về nhớ đi thẳng đến phòng An An nhé, tôi đã xuống lầu tìm trợ lý tôi rồi, cảm giác một mình trong phòng có chút sợ hãi.]
Huyền Thanh lập tức trả lời cô ấy: [Tôi cũng vừa gọi hỏi lễ tân, bọn họ nói rằng mạch điện ở tầng 17 quả thực có vấn đề, nhưng cô gái ở quầy lễ tân nói rằng bọn họ đã kêu thợ điện chuyên nghiệp đến sửa chữa.]
Hai phút sau, Quách Thiên Văn gửi lại cho cô một biểu tượng cảm xúc cử chỉ OK: [Cũng không biết mất bao lâu mới xong nữa ... Tối nay tôi dự định sẽ không về và ngủ chung phòng với trợ lý.]
Huyền Thanh cười khúc khích, rồi gửi cho cô ấy một biểu tượng icon hình mèo gật đầu.
Sau khi trò chuyện với Quách Thiên Văn, Huyền Thanh nhìn quanh và nhận ra Qúy Hành không biết đã đi đâu.
Cô ngước mắt lên nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã muộn rồi, đã đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.
Mặc dù hệ thống điện đang được sửa chữa nhưng không ai biết khi nào nó sẽ được sửa xong, vì vậy kế hoạch của Huyền Thanh cũng giống như của Quách Thiên Văn, cô sẽ xuống ngủ chung với An An.
Vì thế cô liền đi một vòng trong nhà tìm Qúy Hành để nói cho anh biết cô sẽ rời đi trước.
Không có trong bếp, không có trong phòng làm việc, trên ban công cũng không có...
Vậy thì anh chỉ có thể ở trong phòng ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!