Vào những lúc Qúy Hành bị bệnh thì sẽ cực kỳ dính người.
Khi Qúy Hành còn nhỏ, Huyền Thanh đã thành công vạch trần hành động ngoan cố không chịu uống thuốc của anh, nhưng từ đó, anh luôn tìm đủ loại lý do để Huyền Thanh ở lại với mình.
Trải qua rất nhiều lần, Huyền Thanh cũng hiểu được là do Qúy Hành không muốn ở một mình.
Cũng có thể hiểu được rằng con người chắc chắn sẽ trở nên dễ bị tổn thương khi bị bệnh.
Bởi vì mỗi khi cô bị bệnh đều nằng nặc muốn cha mẹ mình ở bên cạnh.
Vì vậy, sau khi Huyền Thanh nhìn thấu sự việc cô cũng không nói gì, mỗi lần mang bài tập về nhà hoặc sách ngoại khóa đều đi thẳng tới cửa mà không nói một lời.
Hoặc nằm trên bàn Qúy Hành làm bài tập, hoặc khoanh chân ngồi dưới sàn đọc sách ngoại khóa, hoặc cùng Qúy Hành chơi game khi tâm trạng phấn chấn.
Chỉ là cô luôn là người thua cuộc...
Vốn tưởng rằng theo năm tháng Qúy Hành đã trưởng thành rất nhiều, nhưng không ngờ về phương diện này anh lại không có chút nào thay đổi.
Cảm nhận được sự bất bình hiếm có của anh, Huyền Thanh chợt mềm lòng.
"Xin lỗi, chiều nay tôi đang thảo luận về kịch bản với biên kịch, vô tình quên mất thời gian."
Cô vừa nói vừa rút cổ tay ra, nhưng Qúy Hành vẫn giữ chặt không buông, kéo cô cùng ngồi xuống ghế sô pha.
Huyền Thanh liếc nhìn anh, thấy người đàn ông mím chặt môi không nói gì, dù thế nào cũng có vẻ có chút không vui.
Cô biết mình không đúng nên dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành anh như trước: "Anh xem, thư ký Lưu gửi tin nhắn xong tôi đã đến ngay, thậm chí còn không đồng ý lời mời dùng bữa tối của thầy Hạng."
Thầy Hạng?
Qúy Hành liền nhướng mày.
Lại là Hạng Dĩ Hàn đó.
Người đàn ông đó chắc chắn không có suy nghĩ thuần khiết đối với Huyền Thanh.
Huyền Thanh bên cạnh vẫn như cũ ôn hòa nói: "Tôi cố ý tới đây ăn cơm với anh."
Qúy Hành sau đó quay đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mở ra: "Tôi muốn ăn cháo do em nấu"
Buổi trưa anh ăn không nhiều, hiện tại thực sự có chút đói bụng.
Phòng suite ở tầng trên cùng cũng được trang bị đầy đủ tiện nghi và nhà bếp nằm ngay bên phải ghế sofa trong phòng khách.
Huyền Thanh đi tới mở tủ lạnh ra, trong đó đã có đủ loại rau thịt, chủng loại cũng tương đối đầy đủ.
Cô xắn tay áo lên, chọn ra một ít rau củ rồi rửa sạch
Qúy Hành đứng ở phía sau cô, anh đứng dựa vào khung cửa, đôi tay mảnh khảnh tùy ý đút vào túi quần, ánh mắt dõi theo chăm chú tấm lưng bận rộn của Huyền Thanh, ánh sáng màu cam chiếu vào người anh làm khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của anh tăng thêm một chút ấm áp.
Mái tóc dài của Huyền Thanh được cô vén ra sau buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, mỗi khi cô cúi đầu xuống sẽ làm lộ ra một phần cổ trắng ngần thanh tú.
Ánh mắt Qúy Hành liền tối sầm, trong cổ họng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác khô khốc.
Cảm xúc trong mắt anh càng lúc càng hỗn loạn, chỉ một giây trước khi Huyền Thanh quay người lại, anh đã lén lút cụp mắt xuống, kịp thời che giấu ánh mắt ngày càng hung hãn của anh.
Nghĩ tới thân thể Qúy Hành còn chưa khôi phục, Huyền Thanh cố ý nấu cho anh một bát cháo thanh đạm.
Rau xanh, ngô, nấm và tôm được trộn trong nồi cháo trắng trong như pha lê, mềm và đặc, hơi nóng trắng bốc lên làm mờ tầm nhìn của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!