Chương 27: (Vô Đề)

"Cô Huyền, cà phê của cô đây."

Huyền Thanh lấy cốc giấy và ống hút từ túi giấy mang đi ra, cô đưa một cốc cho Hạng Dĩ Hàn, hai người bọn họ vừa mới quay xong cảnh cuối cùng, và đưa cốc còn lại cho Quách Thiên Văn bên cạnh.

Sau hơn một tháng quay phim, ba người đã trở nên rất quen thuộc với nhau.

Kể từ khi Huyền Thanh cho Hạng Dĩ Hàn mấy viên kẹo dẻo giúp dễ ngủ vào đêm hôm đó, hai người có rất nhiều cảnh đóng chung với nhau, mối quan hệ giữa hai người cũng bớt xa cách hơn lúc đầu.

Chưa kể Hạng Dĩ Hàn sau đó còn đưa cho Huyền Thanh một chiếc áo khoác và những thứ khác, hai người cũng dần qua lại ngày càng nhiều, mặc dù Huyền Thanh vẫn gọi anh ta là thầy Hạng để tỏ lòng kính trọng nhưng trong thâm tâm cô đã sớm coi Hạng Dĩ Hàn như một người bạn.

Hạng Dĩ Hàn đi đến phía bên kia của Huyền Thanh và ngồi xuống, trợ lý của anh ta lập tức mang một chiếc đệm mềm để dựa vào lưng ghế.

Hai chiếc đệm khác cũng được đưa cho Huyền Thanh và Quách Thiên Văn.

Hai người nhìn nhau mỉm cười không từ chối, rồi cầm lấy đặt lên chiếu, lười biếng tựa vào ghế, không khí rất hòa hợp.

Các nhân viên ở trường quay đang dàn dựng hiện trường.

Cảnh tiếp theo chính là cảnh quay của ba người họ.

Huyền Thanh đang lướt màn hình điện thoại di động, nhìn thấy khung trò chuyện với Qúy Hành, cô chợt dừng lại, rồi bấm vào.

Tin nhắn mới nhất là vào lúc tối qua, anh hỏi cô vết bầm trên vai cô đã lành chưa.

Cô liền trả lời: "Cũng đã gần một tháng rồi, vết thương cũng dần ổn rồi."

Qúy Hành lại nhắn tới: [Chú ý an toàn, đừng để bị thương lần nữa.]

Lúc đó đã gần mười hai giờ, Huyền Thanh trả lời xong liền đi ngủ.

Đối phương đợi một lúc cũng không thấy phản hồi, chắc đoán được là bên này cô cũng đã đi ngủ nên chỉ gửi thêm hai câu:

[Đợi giải quyết công việc xong tôi sẽ đến thăm em.]

[Chúc ngủ ngon.]

Sau đó anh cũng không nhắn gì nữa.

Ngoài việc "ghé qua" để gặp Huyền Thanh vào ngày hôm đó, Qúy Hành chưa bao giờ đến phim trường thêm lần nào nữa.

Nhưng hơn một tháng nay, dù không đến nhưng anh vẫn gọi điện cho cô khá thường xuyên.

Huyền Thanh lúc đầu cũng không biết phải nói gì với anh, nhưng từ từ theo sự dẫn dắt của anh, cô cũng đã hình thành thói quen chia sẻ những chuyện thú vị hàng ngày với Qúy Hành.

Còn có WeChat,

Mỗi khi Qúy Hành bận rộn không thể mỗi ngày gọi điện thoại, nhưng mỗi ngày anh đều sẽ gửi tin nhắn trên Wechat, tin nhắn chỉ có một hai chữ ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Huyền Thanh phải suy nghĩ lung tung.

Cách làm này giống như luộc ếch trong nước ấm đã khiến Huyền Thanh quen với cái tên Qúy Hành xuất hiện trong cuộc đời cô hàng ngày.

Ánh mắt cô khựng lại ở ba chữ "đến thăm em" một lúc lâu.

Thực ra trong lòng cô vẫn có chút mong đợi...

"Ba vị lão sư, chuẩn bị bắt đầu quay phim!"

Cảnh quay đã được dựng xong, trợ lý đạo diễn lại cách họ hơi xa nên người nọ chỉ có thể cuộn một tờ giấy đưa lên miệng hét to chỉ đạo với họ.

Huyền Thanh đã đứng sẵn ở vị trí được chỉ định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!