Chương 22: (Vô Đề)

Đầu óc Huyền Thanh gần như trống rỗng trong giây lát.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu.

Anh còn muốn giúp cô bôi thuốc?

Hai tay cô để sau lưng không nhịn được nắm chặt lấy vạt áo, tim đập như sấm.

Cô giả vờ bình tĩnh bước tới, nhìn rất tự nhiên nhưng thực ra lại cứng đờ ngồi ở phía bên kia ghế sofa, chừa ra một khoảng cách lớn giữa cô và Qúy Hành.

Huyền Thanh hắng giọng, giọng nói cũng to hơn một chút như muốn giúp mình tăng thêm sự tự tin:

"Thật ra thì cũng không nghiêm trọng đến thế đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Anh cũng biết mà, trong quá trình luyện tập không thể tránh khỏi va đập và bầm tím..."

Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng và nhu hòa, nhưng nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy giọng nói của cô có chút run rẩy.

"Với lại, gần đây An An cũng có mua thuốc cho tôi uống rồi, tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi…"

Cô còn chưa kịp nói xong, Qúy Hành đã cầm lọ thuốc mỡ đứng dậy khỏi ghế sofa, đi vòng qua bên cạnh cô, cúi người nắm lấy tay vịn ghế sofa, mặt đối mặt với Huyền Thanh .

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại.

Huyền Thanh gần như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt người đàn ông.

Ánh mắt Qúy Hành đầu tiên rơi vào trên lông mày của cô, sau đó chậm rãi lướt qua khuôn mặt trắng nõn, chiếc cổ mảnh khảnh của cô, cuối cùng liền dừng lại ở cổ áo phía dưới.

Anh nhìn chằm chằm vào những chiếc cúc nhỏ và tròn, yết hầu anh hơi di chuyển.

"Em tự cởi nó hay để tôi làm?"

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và khàn đục, còn mang theo âm điệu mạnh mẽ làm người ta không thể từ chối.

Huyền Thanh cảm giác ánh mắt của Qúy Hành giống như lửa nóng, nơi vùng da gần xương đòn dường như cũng bị thiêu đốt bởi ánh mắt nóng rực của anh.

Cô hơi lùi lại để tránh ánh mắt nóng rực của anh, khó khăn nuốt nước bọt: "Tôi, tôi sẽ tự làm."

Chỉ nghe thấy Qúy Hành cười khẽ một tiếng đầy thỏa mãn, sau đó anh cũng đứng thẳng người lên.

Huyền Thanh bình tĩnh lại, cô dần cởi từng cúc cổ áo ra, trong khi tâm trí vẫn còn đang suy nghĩ: Chỉ là giúp cô bôi thuốc thôi mà, không có gì phải hoảng sợ.

Đợi khi cởi hai cúc áo xong, cô kéo phần vai áo phải xuống, nhắm mắt đưa tay chỉ anh:

"Là chỗ này."

Vết bầm tím rất dễ thấy trên làn da trắng ngần, vết bầm ngoài cùng đã tiêu tan một chút và có màu vàng nhạt, nhưng phần nặng nhất ở giữa vẫn còn có màu tím nhạt.

Qúy Hành liền cau mày.

"Thành ra như vậy rồi mà em còn nói không nghiêm trọng à?"

Giọng nói của anh lạnh hơn một chút, có chút tức giận, lặp lại lời Huyền Thanh vừa nói.

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi à?"

Nếu bữa tối anh không phát hiện ra sự bất thường của cô và truy hỏi cô, nếu anh không ép cô để anh bôi thuốc cho cô sau khi đưa cô về, cô cũng sẽ không bao giờ nói cho anh biết!

Huyền Thanh cũng không quay đầu lại, cô biết Qúy Hành vì sao tức giận, nhưng lại không biết nên nói cái gì để anh bình tĩnh lại.

Bởi vì cô thực sự không có ý định nói cho Quý Hành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!