Chương 21: (Vô Đề)

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Huyền Thanh ngước mắt nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ xe, sau đó thu ánh mắt lại, ánh mắt cô rơi vào người Qúy Hành.

Vừa rồi ánh mắt anh sâu thẳm, không nói một lời liền mở cửa xe kêu cô lên xe.

Huyền Thanh cảm giác sâu sắc trong lòng người đàn ông này dường như có một cỗ tức giận không thể giải thích được.

Rõ ràng lúc đầu mọi chuyện vẫn còn tốt mà.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng hiển nhiên lúc này hai người bọn họ không thể đứng ở bên ngoài một cách ngang nhiên được.

Một nhà đầu tư và một nữ chính, nếu có người nhìn thấy, một số chuyện lộn xộn sẽ khó tránh khỏi bị truyền ra ngoài.

Qúy Hành có lẽ cũng lo lắng điều này nên anh không nói chuyện với cô ở ngoài xe.

Suy cho cùng, anh thậm chí còn không muốn có quá nhiều người biết về cuộc hôn nhân của mình chứ đừng nói đến việc có tai tiếng liên quan với cô.

Vì thế cô rất hiểu chuyện, không hỏi thêm câu nào nữa, liền ngoan ngoãn lên xe.

Ai ngờ sau khi Qúy Hành từ bên kia lên xe, thư ký của anh liền khởi động xe lái đi.

Người trợ lý An An bị bỏ lại một mình với vẻ mặt ngơ ngác vẫn còn đang đứng đó, chiếc xe càng lúc chạy càng xa, cho đến khi khuất dạng.

Lúc này, đôi mắt đen nhánh của Qúy Hành hơi nheo lại, anh cố gắng áp chế nỗi tức giận đang dâng lên trong lòng.

Hành động mở cửa xe không chút do dự của Huyền Thanh thật sự đã khiến anh bình tĩnh hơn.

Cô không muốn đeo nhẫn cũng không sao, dù sao cô cũng đang quay phim, đoàn làm phim sẽ không để trên tay cô có món đồ không phù hợp với bối cảnh của nhân vật.

Nghe được giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ, Qúy Hành ngước mắt nhìn cô, đôi mắt hắc thạch sáng lên tia ấm áp:

"Dẫn em đi ăn tối."

Địa điểm là một nhà hàng nhỏ ở ngoại ô.

Huyền Thanh đi theo Quý Hành vào trong, một người đàn ông trông giống như quản lý đã đợi sẵn ở cửa, vừa nhiệt tình dẫn hai người vào trong vừa nói:

"Ngài Qúy, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ anh muốn rồi."

Huyền Thanh nhìn khung cảnh của sân nhỏ.

Xung quanh tường bao phủ cây xanh, ở ngay góc sân có xích đu, giữa sân có một cái ao nhỏ, đi qua cây cầu vòm nhỏ còn có thể nhìn thấy một đàn cá chép koi to béo đang bơi lội xung quanh.

Bước vào trong nhà hàng, khung cảnh rất yên tĩnh và trang nhã nhưng lại không thấy một bóng người.

Nhìn thoáng qua rõ ràng Qúy Hành đã bao cả nơi này.

Thái độ này khiến Huyền Thanh có chút tò mò đồ ăn của đầu bếp ở nhà hàng này rốt cuộc ngon đến mức nào.

Người đàn ông trước mặt bỗng dừng lại, Huyền Thanh không để ý, suýt chút nữa đụng phải anh. Qúy Hành xoay người, kéo cô từ phía sau ra, ra hiệu cho cô ngồi ở trước mặt anh.

Đó là một chiếc bàn vuông bằng gỗ mun cạnh bếp.

Đưa mắt nhìn lên trên, Huyền Thanh phát hiện ra sự khác biệt của nhà hàng này:

Phòng bếp của nhà hàng này hoàn toàn mở, giúp khách hàng có thể dễ dàng quan sát các đầu bếp đang chế biến bên trong.

Vừa ngồi xuống, cô đã nhìn thấy Qúy Hành cởi áo khoác, rồi anh đặt nó lên ghế, sau đó bắt đầu xắn ống tay áo sơ mi lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!