"Tôi nói này, hai ngày qua cậu bị sao vậy?"
Đinh Trạch Khải nghiêng người trên quầy bar, một tay ôm đầu, chán nản nhìn thiếu niên im lặng trước mặt.
Ban đêm là thời gian quán bar "Rực rỡ" náo nhiệt nhất, với ánh đèn nửa tối nửa sáng nhấp nháy phía trên và tiếng nhạc ầm ĩ khiến người ta nhức tai.
Trên hàng ghế dài phía sau quầy pha chế, nam nữ thanh niên đang ngồi đôi ba người, cùng nhau trò chuyện bên ly rượu hoặc cùng nhau vui vẻ thân mật, dưới ánh sáng mờ ảo, bầu không khí mơ hồ càng thêm rõ ràng.
Trình Tích ngẩng đầu uống cạn số rượu còn sót lại trong tay, sau đó đẩy chiếc ly rỗng cho nhân viên pha chế, ngón tay gõ gõ hai cái lên bàn đá cẩm thạch màu đen, giọng cậu ta khàn khàn:
"Một ly nữa."
Đinh Trạch Khải thấy vậy càng cau mày, cậu ta lén lút nháy mắt với người pha chế rượu, hàm ý vô cùng rõ ràng:
Ly tiếp theo từ từ hẵng đưa lên và nhớ thêm nhiều nước trái cây để pha loãng.
Hai ngày nay trạng thái của Trình Tích rất không ổn, nhiệt độ xung quanh cơ thể cậu ta lạnh đến mức có thể đóng băng, đôi mắt vốn dĩ trong suốt và sáng ngời như đá hắc thạch giờ đây dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù u ám. Ánh mắt lạnh lùng của cậu ta vừa quét qua bạn, trong tiềm thức bạn sẽ cảm thấy mình vừa làm điều gì đó xấu xa xúc phạm cậu ta.
Trước đây khi bọn họ tụ tập chung với nhau, tuy không thể nói là thân thiết với nhau đến mức gắn bó keo sơn, nhưng có chuyện gì cũng luôn nói thẳng, đâu có giống như bây giờ, hỏi cái gì cũng không nói, chỉ lo chuốc say mình, có ma mới biết cậu ta đang bị gì.
Thấy Trình Tích đã say, Đinh Trạch Khải liền mở màn hình điện thoại.
Hôm nay cậu ta rất bận, không có thời gian đưa Trình thiếu gia say rượu về nhà.
Vì vậy cậu ta đã nhờ Huyền Thanh giúp đỡ.
Mọi người đều biết rằng Trình Tích dù lạnh lùng và hoang dã trước mặt người khác đến đâu, nhưng cậu ta ngay lập tức liền biến thành một chàng trai ngoan ngoãn và chu đáo khi ở trước mặt Huyền Thanh.
Bạn bè đều nói rằng cậu ta là một tên tỷ khống.
Trình Tích ghét người ta tùy tiện giễu cợt mình, nhưng sau khi nghe câu nói này, cậu ta hiếm khi lại không tức giận, ngược lại còn cau mày suy nghĩ một lúc, như muốn phản bác điều gì đó, nhưng cuối cùng cậu ta lại bỏ cuộc, không nhắc đến chủ đề này nữa.
Lúc đó Trình Tích muốn phản bác điều gì, tại sao lại im lặng, e rằng chỉ có chính cậu ta mới biết.
Huyền Thanh nhanh chóng đã tới nơi.
Ngày mai cô sẽ tham gia quay phim, đang chuẩn bị ngủ một giấc cuối cùng vào đêm nay thì Đinh Trạch Khải liền gọi điện thoại kéo cô ra khỏi giường.
Cô đeo khẩu trang che mặt bước lên tầng hai, quyết tâm phải cho chàng trai đã gây rắc rối cho mình vào đêm khuya như vậy biết thế nào là lễ độ.
Trước mặt nhân viên pha chế, Trình Tích ngồi trên một chiếc ghế quầy bar, hai tay khoanh lại để trên mặt bàn đá cẩm thạch đen, tấm lưng gầy hơi cong, đầu vùi sâu trong vòng tay, bộ dạng trông có vẻ uể oải.
Huyền Thanh bước tới vỗ nhẹ vào vai cậu ta.
Thanh niên hiển nhiên vẫn còn có chút tỉnh táo, chậm rãi ngẩng đầu, liền sửng sốt một lát.
Cậu ta giơ tay xoa xoa hai con mắt còn đang ngái ngủ, đầu óc rõ ràng hơi chậm chạp do ảnh hưởng của rượu.
"Chị Thanh... sao chị lại tới đây?"
Cậu ta chớp mắt thật mạnh, cố gắng nhìn rõ người trước mặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Tích nhấc đầu ra khỏi vòng tay cậu ta, trái tim của Huyền Thanh mềm nhũn ra.
Cảnh tượng này rất giống với cảnh tượng năm đầu tiên cậu ta đến nhà họ Huyền.
Bởi vì cậu ta quên chìa khóa, và không biết ở nhà còn có quản gia giữ nhà, lúc nào cũng có người ra mở cửa nên sau giờ học cậu ta ngồi xổm ở một góc nhỏ trước cửa nhà, chán nản ôm lấy đầu gối, nỗ lực chống chọi với hoàn cảnh khó khăn này để thích nghi với môi trường xa lạ.
Năm đó cậu ta mới học năm hai trung học cơ sở, dĩ nhiên là còn rất nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!