Chương 13: (Vô Đề)

Huyền Thanh đi ra khỏi nhà, tài xế Tiểu Trương vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: "Cô Huyền, ở đây."

Cô mở cửa sau ra, liền thấy Qúy Hành đang tựa đầu ghế ô tô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một tay anh cầm điện thoại di động đặt lên đùi, chất liệu vest sẫm màu khiến những ngón tay anh càng thêm thon dài trắng trẻo, khớp xương cũng trở nên rõ ràng.

Màn hình điện thoại vẫn sáng đèn, trên giao diện chính là cuộc gọi vừa rồi Huyền Thanh không trả lời.

Từ góc nhìn của Huyền Thanh, người đàn ông này có khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú, dưới hàng lông mày sắc sảo là một đôi mắt đang nhắm nhẹ, hàng mi dày tự nhiên rũ xuống dưới mắt tạo thành một cái bóng nhỏ.

Anh có vẻ hơi mệt...

Có vẻ như hôm nay anh phải giải quyết công việc rất nặng nhọc.

Nghĩ như vậy, Huyền Thanh liền tự giác nhẹ nhàng di chuyển, rồi nhẹ nhàng ngồi lên xe.

Nghe được âm thanh, Qúy Hành chậm rãi mở mắt, ngồi thẳng dậy, giơ tay nhéo nhéo lông mày, trầm giọng nói, giọng nói còn có chút khàn khàn: "Xin lỗi, tôi đến hơi muộn."

"Không sao đâu." Huyền Thanh cũng không cảm thấy đây là chuyện gì quá to tát, nếu hôm nay trợ lý An An đến đón cô có lẽ cũng là vào lúc này.

Qúy Hành thấy vẻ mặt cô không có gì thay đổi, liền dùng di động ra hiệu cho cô: "Sao vừa rồi em không nghe điện thoại?"

Huyền Thanh đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhìn cái gì đó, nghe được anh hỏi, cô liền trả lời: "Trước khi ra ngoài tôi đang nói chuyện với Trình Tích vài câu nên mới không bắt máy được."

Trình Tích? Qúy Hành khẽ cau mày.

Người em họ nhỏ hơn Huyền Thanh bốn tuổi?

Anh đặt hai tay lên đầu gối, ngón trỏ gõ nhẹ lên lớp da trên mặt ghế, cẩn thận suy nghĩ một lúc, từ sâu trong ký ức cuối cùng cũng lật lại được một hình bóng trầm mặc ít nói của một chàng trai trẻ.

Chàng trai có dáng vẻ vô cùng lãnh đạm, lúc nào cũng dựng lên những bức tường cao ngăn cách bản thân mình với mọi người xung quanh, lịch sự và xa cách, lạnh lùng và kiềm chế, nhưng chỉ duy nhất mở lòng với Huyền Thanh.

Qúy Hành nhớ tới năm anh tốt nghiệp và ra nước ngoài, Trình Tích lúc đó đang học năm cuối trung học.

Anh nhìn theo ánh mắt của Huyền Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Trình Tích không biết từ lúc nào cũng đã bước ra khỏi nhà, cậu ta đội mũ bảo hiểm ngồi trên chiếc mô tô màu đen, động tác dứt khoát đầy vẻ kiêu ngạo và phóng túng của một chàng trai trẻ.

Đội mũ bảo hiểm xong, chân cậu ta giẫm lên bàn đạp, vặn tay ga rồi lao thẳng về phía xe của bọn họ.

Khi chỉ còn cách xe của bọn họ vài mét ngắn ngủi, cậu ta liền kéo phanh gấp dừng lại ngay trước cửa sổ xe của Huyền Thanh.

Trình Tích ngước mắt lên và nhìn vào mắt Qúy Hành, ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung.

Thanh niên nheo mắt lại, ánh mắt cậu ta rất hung hãn, cảnh giác và còn có chút dò xét.

Qúy Hành thờ ơ đón nhận ánh mắt của cậu ta, cũng không hề nhượng bộ.

"Chị đã bảo em nhớ chạy xe chậm lại mà." Huyền Thanh cau mày, rất bất bình với hành vi nguy hiểm vừa rồi của Trình Tích.

Nhìn thấy chiếc áo khoác đang mở toang của Trình Tích, Huyền Thanh chợt nhớ lại khi Trình Tích vừa mới đến Giang Thành, lúc đó cậu ta đã bị cảm lạnh và sốt cao vì trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.

Vì thế cô không khỏi lẩm bẩm vài câu: "Kéo áo khoác lên, đừng có học theo người ta tỏ ra ngầu lòi như thế. Mùa thu thời tiết lạnh lắm, cẩn thận lại bị cảm."

Chàng trai im lặng nhìn đi chỗ khác, vài sợi tóc đen trước trán nhẹ nhàng xõa xuống lông mày, cậu ta nghe lời ngoan ngoãn kéo dây kéo áo khoác lên.

Huyền Thanh gõ gõ tay lên cửa kính xe, vẻ mặt nghiêm túc lặp lại: "Nhớ lái xe chậm thôi, trên đường phải chú ý an toàn."

"Em biết rồi, chị Thanh." Trình Tích giơ tay kéo kính chắn gió phía trước nón bảo hiểm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!