Giọng nói ngập ngừng của Trình Tích vang lên khiến Huyền Thanh bối rối.
"Dì… dì Huyền bị tai nạn xe cộ…"
Bên ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ bước nhanh ra ngoài với tờ giấy đồng ý phẫu thuật.
"Người nhà bệnh nhân là ai? Mau đến ký tên đi."
Huyền Thanh mặt không biểu tình đi về phía trước, cầm lấy bút đen, ký tên ở góc dưới bên phải.
Cô không còn sức để thể hiện những biểu cảm khác.
Qúy Hành ôm vai cô, dùng giọng nói bình tĩnh mà uy lực, cố gắng xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô: "Thanh Thanh, anh đã gọi điện cho viện trưởng rồi, họ sẽ cử bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho dì, em yên tâm."
"Ừm." Giọng cô khàn khàn: "Cám ơn Qúy Hành."
Đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu sáng lên.
Huyền Thanh ngồi trên ghế ở hành lang ngoài cửa, cả người bất động giống như người gỗ.
Đầu óc cô đang hoạt động điên cuồng.
Không chỉ mẹ Huyền cả người đầy máu được đưa đến bệnh viện, mà chú tài xế cũng bị thương nặng.
Chú tài xế còn bị thương nặng hơn mẹ cô.
Viên cảnh sát nói rằng đối phương lái xe trong tình trạng say rượu, vi phạm luật giao thông nên đã tông vào xe của bọn họ.
Trước khi hai xe va chạm, chú tài xế đã nhanh tay đánh lái khiến xe đổi góc.
Mẹ cô ngồi ở ghế sau, lại có thói quen ngồi bên phải, có lẽ khi hai xe va chạm, mẹ cô sẽ vô thức tránh phía tài xế, và rõ ràng chú tài xế đã bị thương nặng hơn, chứng tỏ phần lớn thương tích cũng may đều nhờ có chú ấy chống đỡ.
Tất cả tài xế của Huyền Gia đều đã được huấn luyện khẩn cấp để đối phó với những tai nạn bất ngờ nên chỉ có một khả năng:
Chiếc xe đang chạy tới cố ý tông vào xe mẹ cô, chú tài xế đã phát hiện ra ý đồ của đối phương nên vào thời điểm quan trọng, dù có quay vô lăng sang trái hay phải cũng không thể tránh được, nên sau khi cân nhắc ưu điểm và nhược điểm, chú tài xế đã lựa chọn dùng bản thân mình để chống chịu tác động trực diện của chiếc xe đang chạy tới, dùng thân mình làm đệm đỡ để giảm bớt thương tích cho mẹ Huyền Thanh.
Đây không phải là tai nạn ngẫu nhiên, e là đã có người cố ý tạo ra.
Đầu tiên là ông ngoại cô bị bệnh nặng, sau đó mẹ cô lại bị tai nạn ô tô, cô không tin rằng tất cả những chuyện này đều là ngẫu nhiên, mà là một sự trùng hợp có sắp xếp.
Chắc chắn có ai đó đang đứng sau điều khiển mọi chuyện…
Bên ngoài hành lang của phòng cấp cứu là đại sảnh có rất đông người qua lại, lúc này có vô số người đưa mắt tới đây dù là cố ý hay là vô ý.
Huyền Thanh cũng không biết có người nào đang đứng sau theo dõi xem mẹ cô còn sống hay có dấu hiệu đã tỉnh lại hay không.
Vì vậy cô có tình bày ra vẻ mặt tuyệt vọng đến cùng cực, nỗi đau trong lòng còn lớn hơn phản ứng bề ngoài, tuy rằng nhìn không có biểu cảm nhưng khí tức tuyệt vọng toát ra từ toàn thân cô lại đặc biệt rõ ràng.
Giấy đồng ý phẫu thuật cũng được đưa đến tay cô.
Để ngăn chặn những người có ý đồ sử dụng vài mánh khóe để lấy được nội dung trên giấy đồng ý phẫu thuật, khi Qúy Hành đang gọi điện để điều chuyển bác sĩ, Huyền Thanh đã yêu cầu bệnh viện thay đổi một số nội dung trên giấy đồng ý phẫu thuật.
Vết thương của mẹ cô không nghiêm trọng đến mức nằm trên lằn ranh sinh tử , tuy nhìn có vẻ đẫm máu và đáng sợ nhưng hầu hết đều là vết cắt do thủy tinh tạo ra và chỉ cần làm tiểu phẫu khâu lại.
Tuy nhiên, phần mô tả thương tích của mẹ cô trên giấy đồng ý phẫu thuật đã được thay đổi sang trạng thái đang nguy cấp và tỉ lệ sống sót vô cùng thấp.
Bằng cách này, cho dù người đứng sau có nhận được tin tức thì cũng sẽ là thông tin sai sự thật, phù hợp với mong đợi của họ, đến lúc đó nhất định bọn họ sẽ buông lỏng cảnh giác.
Chỉ cần họ buông lỏng cảnh giác, đến lúc đó có thể tận dụng thời cơ tìm ra sơ hở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!