Khi Huyền Thanh vội vã đến bệnh viện thì đã thấy Trình Tích cũng đã đến và đang đứng canh gác bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Tấm lưng của chàng trai trẻ đứng thẳng và có vẻ cô đơn.
"A Tích!"
Tiếng bước chân vội vã của Huyền Thanh vang lên trong hành lang trống trải.
"Có chuyện gì vậy? Ông nội bị sao vậy?" Vì vừa vận động mạnh nên lúc này cô đang thở hổn hển không ra hơi: "Rõ ràng là tình trạng ông ngoại vẫn ổn mà…"
Cách đây vài ngày cô có nói chuyện điện thoại với ông ngoại, giọng nói của ông ngoại vẫn còn rất vui vẻ và tràn đầy năng lượng, ông ngoại còn nhiệt tình nói chuyện rất lâu với cô về mấy động tác dưỡng sinh ông cụ mới học được.
Sao ông ngoại có thể đột nhiên hôn mê và phải vào phòng chăm sóc đặc biệt cơ chứ?
Trình Tích cụp mắt, khàn giọng nói: "Bác sĩ nói là suy gan cấp tính, có rất nhiều biến chứng…"
Huyền Thanh loạng choạng như sắp ngã xuống, một luồng hơi ấm ẩm ướt đột nhiên dâng trào trong mắt cô.
Cô máy móc quay đầu lại một cách chậm rãi.
Qua tấm kính dày trong suốt, nhìn vào phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh giường bệnh là một đống thiết bị lạnh lẽo, đôi mắt vốn luôn tươi cười của ông ngoại lúc này lại nhắm chặt lại, sắc mặt thì trắng bệch.
Trên mặt ông ngoại còn đang đeo mặt nạ dưỡng khí, lồng ngực đập phập phồng yếu ớt gần như không thể nhận ra, trên người còn có vô số ống dài nối với các thiết bị theo dõi y tế, cũng may nhờ có những đường gợn sóng trên màn hình cạnh giường liên tục nhấp nháy cho thấy ông ngoại vẫn còn sự sống.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ông ngoại mình trông như thế này.
Trông mạng sống ông ngoại thật mong manh, giống như chiếc lá khô cuối cùng đang đung đưa trên cây trong cơn gió thu gào thét.
Huyền Thanh há miệng, lại cảm thấy cổ họng khô khốc không thể phát ra thanh âm nào.
"Cha mẹ chị đâu? Bọn họ biết chuyện chưa?"
Giọng Trình Tích trầm xuống: "Bệnh viện đã thông báo cho hai người họ. Chú em vừa họp xong và đang trên đường đến đây, còn mẹ chị thì đang đi công tác ở thành phố khác, nhưng dì ấy nói dì ấy đang đặt vé máy bay sớm nhất trở về."
Cha Trình đến rất nhanh, chưa đầy năm phút sau khi Huyền Thanh đến đã thấy người đàn ông trung niên vội vàng lao ra khỏi thang máy.
"Thanh Thanh! Tiểu Tích!"
Cha Trình bước đi như bay, vẻ mặt lúc này đầy lo lắng: "Cha đang họp thì nhận được điện thoại từ bệnh viện nói tình trạng ông ngoại đang nguy kịch. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bác sĩ đâu? Bác sĩ đã nói gì?"
Huyền Thanh đột nhiên từ trên ghế dài trong hành lang đứng dậy, hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.
"Cha, ông ngoại, ông ấy…"
Khi cô mở miệng, trong giọng nói của cô đã tràn ngập tiếng nức nở.
Cha Trình nhìn thấy hai mắt Huyền Thanh thì vội vàng tiến đến vỗ vỗ vai Huyền Thanh: "Cha ở đây, không sao đâu, Thanh Thanh."
Sau đó ông ta ngẩng đầu lên, hỏi: "Tiểu Tích, bác sĩ đâu, bác sĩ nói sao?"
Bác sĩ đã đưa ra một kế hoạch điều trị.
Nghe thì là một kế hoạch điều trị nhưng thực tế lại chẳng có tác dụng gì mấy.
"Do sự khởi phát đột ngột và tình trạng bệnh nhân xấu đi nhanh chóng, nên chúng tôi đã khẩn trương triệu tập một cuộc họp chuyên môn."
Vẻ mặt của bác sĩ điều trị vô cùng nghiêm túc, ông ấy đưa tập tài liệu cho cha Trình, rồi tàn nhẫn nói với họ: "Bệnh nhân không chỉ bị suy gan cấp tính mà còn biến chứng di căn đến những cơ quan khác của cơ thể. Biến chứng đã lan ra gần như toàn bộ cơ thể. Tình huống hiện tại không lạc quan cho lắm, tỉ lệ xảy ra tình huống xấu nhất là khá cao."
"Hiện tại chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để làm chậm quá trình suy tạng của bệnh nhân và phương án khả thi duy nhất là ghép gan."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!